Thiều Hoa Vì Quân Gả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ÓcCá

Phạm Văn Siêu đi vào Trúc Uyển thì chạm mặt với Triệu Lâm Thụy chỗ tình báo, hỏi:

"Ồ, có chuyện gì vậy, sao đại nhân lại gọi ngươi tới?"

Phạm Văn Siêu chính là người lãnh đạo trực tiếp của Triệu Lâm Thụy, cấp trên hỏi chuyện, Triệu Lâm Thụy không thể không trả lời, "Đại nhân để ta đi điều tra một chuyện, ta đã tra xong, cho nên đến đây phục mệnh."

"Điều tra chuyện? Chuyện gì? Sao ta không biết." Hắn là thủ lĩnh sở tình báo, Lâu lão đại muốn nghe tình báo thế mà không tìm hắn, lại vượt qua tìm Triệu Lâm Thụy, chuyện này Phạm Văn Siêu phải hỏi cho ra lẽ mới được.

Triệu Lâm Thụy cũng không giấu diếm, lập tức nói rõ tất cả chi tiết chuyện Lâu Khánh Vân kêu hắn điều tra với Phạm Văn Siêu một cách rõ ràng, Phạm Văn Siêu nghe xong trong lòng cực kỳ buồn bực.

Vào phòng, nhìn thấy Lâu Khánh Vân đi ra từ phía sau giá sách, trong tay cầm một bản hồ sơ, trên người mặc quan phục Đại Lý Tự Thiếu Khanh, quan bào màu đen bạc mặc trên người hắn, hoàn toàn không còn sự khiêm tốn mà quan bào nên có, bất kể phong thái hay là dung mạo, Lâu Khánh Vân thật sự có thể xưng là thượng phẩm trong thượng phẩm, có một loại tuấn mỹ không thể bắt bẻ.

Trong lòng âm thầm hâm mộ và ghen ghét dáng người dung mạo của Lâu Khánh Vân, sau khi Phạm Văn Siêu đi vào, tự rót cho mình ly trà, sau đó mới hỏi:

"Ta nói ngươi không có chuyện gì, sao lại để Triệu Lâm Thụy đi thăm dò tiểu thư Tiết gia làm gì vậy, không phải đã coi trọng người ta chứ? Cô nương kia mới bao lớn, nếu ngươi muốn nữ nhân thì cứ nói với nương ngươi một tiếng, bà lập tức có thể nhét tất cả người vào Thương Lan Uyển của ngươi ngay lập tức, ngươi tin hay không?" Thương Lan Uyển chính là chỗ ở của Lâu Khánh Vân tại phủ Vệ Quốc Công, bởi vì sợ nương hắn làm phiền - công chúa Tuy Dương, mỗi ngày nhắc tới chuyện này, cho nên mới chuyển ra khỏi phủ, đến ở tại Trúc Uyển phía sau Đại Lý Tự.

Lâu Khánh Vân giương mắt nhìn hắn, Phạm Văn Siêu chỉ cảm thấy tất cả trang trí chung quanh đều vì thế mà phai sắc, rồi nghe Lâu Khánh Vân nói:

"Cô nương này thú vị vô cùng, ta tra một chút thì thế nào?" Ngay cả giọng nói cũng dễ nghe khiến người hay thần tiên đều ganh tị, Phạm Văn Siêu cảm thấy tâm linh nhỏ bé của mình lại nhận lấy một vạn vạn điểm tổn thương.

Nghe Lâu Khánh Vân trả lời, hắn càng muốn trợn trắng mắt, người ta thú vị thì ngươi liền muốn tra người ta, lý lẽ gì vậy?

"Vậy ngươi tra được gì rồi?" Thế nhưng Phạm Văn Siêu vẫn chưa quên, đêm hôm đó bọn họ đi tránh mưa, vị này hào hứng bừng bừng giả vờ tiếp cận lôi kéo làm quen với người ta, nói quen biết đại tiểu thư Tiết gia, chính là biểu ca của người ta, biểu ca... Tiểu thư người ta vốn chẳng thèm để
ý tới hắn, ngay cả kêu tá túc lại gì gì đó cũng không nói, hại bọn họ giục ngựa lên đường trở về thành dưới trận mưa bão.

Lâu Khánh Vân khép hồ sơ lại, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một độ cong vô cùng xinh đẹp, giọng nói mềm nhẹ tựa như lông vũ truyền ra:

"Tra được... rất thú vị."

Một tiểu nha đầu có đầu óc, có thủ đoạn, có can đảm, còn hết sức thú vị, mới nhỏ đã hung dữ như vậy, đến khi lớn lên làm sao chịu nổi?

Phạm Văn Siêu hận không thể nhào tới cắn hắn, lườm hắn nói:

"Nguyên Khanh đặt một bàn ở vườn Phù Dung, hẹn gặp chúng ta, ta nhớ ngày kia ngươi được nghĩ đúng không, cũng đã có một khoảng thời gian chúng ta không tụ tập, nên đã làm chủ đồng ý với hắn."

Lâu Khánh Vân ngước mắt nhìn hắn một chút, trái lại không cự tuyệt: "Được, sắp tới hắn sẽ phải đi thi đình, đến lúc đó trở thành Trạng Nguyên, chúng ta muốn hẹn hắn cũng khó khăn."

Phạm Văn Siêu hào hứng: "Nói đúng nha, lúc này phải bắt hắn khao một bữa mới được, tiểu tử này gian xảo lắm, lần trước đi nghe hát với hắn, hắn muốn khen thưởng con hát, mà bản thân lại không có tiền, cuối cùng vẫn là ta cho, lúc này nói thế nào cũng phải để hắn trích ra một ít máu, tuyệt đối không thể cho hắn được lời."

Nói xong những điều này, Phạm Văn Siêu liền ngồi vào sau thư án của mình, tính toán đến hôm đó làm sao để Nguyên Khanh đi vào khuôn phép.

Tháng sáu ở vườn Phù Dung giống như tiên cảnh, hoa nở muôn hồng nghìn tía đang lúc tươi đẹp nhất, một cuộc tranh đấu cuối cùng giữa những hương thơm giữa mùa hè, các loại kỳ hoa dị thảo tranh đua khoe sắc, khiến người nhìn hoa cả mắt.

Trời vừa sáng Tiết Thần đã bị Hàn Ngọc lôi đi. Hôm nay Hàn Ngọc mặc váy ngắn chéo cổ màu vàng nhạt, chải búi tóc song nguyên bảo, bên trên cắm ba bốn mảnh quạt bằng bạc nho nhỏ, lúc đi đường, cánh quạt lay động, giống như bươm bướm giương cánh ngừng ở trên đầu, hết sức linh động. ÓcCá diendanlequydon

Còn Tiết Thần thì ăn mặc hết sức trắng trong thuần khiết, nàng vốn vẫn còn mang hiếu trong người, không nên đi đến những nơi náo nhiệt, nhưng Tiết Tú đã mời chân thành như vậy, nếu không đi, thực sự không phải là bạn thân, đành phải đi Đông phủ từ sớm, xin phép lão phu nhân Ninh thị, lão


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện