Dịch: AthoxMột con ngựa, một bình rượu, một làn gió xuân, một cơn say.Lãng khách bốn biển là nhà, phiêu bạt phóng khoáng, quần áo không bao giờ đổi, mái tóc không bao giờ buộc, còn tắm...!đương nhiên cũng là ít khi tắm.
Ngày hôm đó, người cầm thương nghiêng nghiêng ngả ngả đi trên đường, mũi thương treo một bầu hồ lô đựng rượu, bên trong trống rỗng, có vẻ đã bị uống sạch.
Bạch Đông Quân cũng không chê hắn nhếch nhác, nhìn bình hồ lô trên mũi thương của hắn có vẻ rất tán thưởng, cho nên mời hắn vào uống rượu, cũng coi như có lời.
Người cầm thương này tuy nghèo khó nhếch nhác, nhưng thương pháp thật sự rất tốt, đám người tới đuổi bọn họ đi đều bị hắn giơ thương đánh cho bỏ chạy.
Từ đó trở đi người cầm thương bèn ở lại đây, mỗi ngày uống rượu miễn phí, chỉ cần bảo vệ bình an cho quán rượu.“Cũng may đây là ở Sài Tang Thành, nếu là ở Càn Đông Thành, cứ đợi xem ta xử lý đám du côn vô lại đó như thế nào!” Bạch Đông Quân nhớ tới đám vô lại kia là lại nổi nóng.Người cầm thương hừ lạnh một tiếng: “Bọn chúng sẽ không tới Càn Đông Thành, dù sao nơi này cũng là Sài Tang Thành.”“Ngươi tính lại xem, từ hôm ngươi tới đây đến giờ đã uống bao nhiêu rượu, nên trả ta bao nhiêu bạc?” Bạch Đông Quân tức giận nói.Người cầm thương vỗ bàn một cái: “Nếu không có ta, ngươi đã bị ép phải đi khỏi đây rồi, quán rượu này còn mở được ư? Uống có tí rượu thì sao! Ta không uống không phải vẫn vậy à! Đúng rồi, hôm nay ăn gì đây?”Đề tài nhanh chóng thay đổi, Bạch Đông Quân lại rất ăn ý tiếp lời: “Hôm nay có tiền, không ăn bánh bao nữa, ta đi mua chút thịt!” Bạch Đông Quân tức tối đứng dậy từ bậc thang, móc mấy lượng bạc trong quầy hàng ra, tới cửa hàng thịt phía trước: “Ông chủ, cho nửa cân thịt, không lấy xương.”Đồ tể kia nhìn Bạch Đông Quân như nhìn thằng ngốc.Bạch Đông Quân chột dạ ước lượng bạc trong tay: “Chỗ tiền này...!chắc là đủ chứ?”Đồ tể trầm giọng nói: “Để xuống.”Bạch Đông Quân vội vàng đặt bạc xuống bàn.Đồ tể nhắc một cái đùi sau lên, vung dao bầu, cắt một cái khe sâu trên cái đùi.
Hắn lại vung tay, dao bầu cắt vào xương bên trong.
‘Cạch’ một tiếng, một khúc giò to rơi xuống đất, hiển nhiên đã tách rời khỏi xương cốt bên trong.“Ông chủ lợi hại lắm.” Bạch Đông Quân vừa tán thưởng vừa giơ tay định lấy khúc chân giò.“Từ từ!” Đồ tể lạnh giọng ngăn y lại, hắn nhấc dao bầu, khiến Bạch Đông Quân sợ tới mức rụt tay lại.
Chỉ thấy hắn cầm khúc xương kia, nhẹ nhàng hạ xuống.
Sau đó dao bầu nhanh chóng hoạt động trên khúc xương lớn kia với tốc độ cực nhanh.
Từng miếng thịt vốn dính trên xương nhanh chóng rơi xuống.Khoảnh khắc này, Bạch Đông Quân như có một ảo giác, đó là con dao bầu kia mà kéo xuống, vậy thì trên khúc xương dài kia sẽ như có một đóa hoa nở rộ.Nhưng chỉ nháy mắt sau, đồ tể đã lấy giấy dầu bọc xong chỗ thịt, đưa cho y.
Đồ tể thấy ánh mắt kinh ngạc của Bạch Đông Quân, còn có vẻ đắc ý: “Cầm lấy.”Bạch Đông Quân nhận lấy cái bọc giấy dầu, quay người chạy về phía quán rượu của mình, nói với người cầm thương: “Thủ pháp chặt thịt của đồ tể phía đối diện thật thần kỳ.”“Ra sao?” Người cầm thương đã ngồi ở bậc thang, sắc mặt lười biếng.Bạch Đông Quân thuật lại chi tiết chuyện mình vừa thấy, tiếp đó cảm thán một câu: “Sài Tang Thành đúng là ngọa hổ tàng lòng, đây là quen tay hay việc, đồ tể này chắc phải giết hơn ngàn con heo mới có bản lĩnh như vậy.”“Xì!” Người cầm thương vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn: “Giết hơn ngàn người còn tạm được! Công phu nở hoa trên xương như vậy, người bình thường làm sao làm được.
Huống chi ngươi nhìn đống thịt đó đi.”“Chỗ thịt này làm sao?” Bạch Đông Quân càng hoang mang.“Tên công tử nhà lắm tiền ngươi ấy, đúng là chẳng biết gì.
Cái chân giò như vậy, thịt có thể đem đi kho tàu, làm thịt muối, xương thì để hầm canh.
Chủ hàng thịt bình thường sẽ nạo sạch thịt cho ngươi rồi chặt xương thành vài đoạn cho ngươi hầm canh, đương nhiên vẫn để lại thịt trên xương.
Nếu nạo hết thịt rồi thì hầm canh còn vị gì nữa.
Có đồ tể nào làm việc ngu ngốc như vậy? Còn nữa, cắt thịt đúng là một kỹ thuật, nhưng nếu không có dao nhỏ chuyên cắt thịt, có đồ tể nào cầm dao chặt xương để cắt thịt, điên rồi à?” Người cầm thương nói.“Hóa ra là võ công, vậy thì chẳng có gì thú vị.” Bạch Đông Quân sắc mặt mất mác, cứ như bất cứ thứ gì dính dáng tới võ công tới chỗ hắn là thành nhàm chán.Người cầm thương cả giận: “Rốt cuộc ngươi có hiểu ý ta không?”Bạch Đông Quân vẫn cau mày: “Ơ, Có ý gì?”“Ý là, chúng ta...” Người cầm thương kéo Bạch Đông Quân tới, hạ giọng nói: “Chui vào ổ sói rồi!”“ổ sói?” Bạch Đông Quân nghi hoặc nói.
“Ngươi nói con phố này...”“Nếu tên đồ tể kia có vấn đề, nếu gần đây toàn bộ con phố này đều kỳ quái như vậy, tức là bây giờ trên phố tất cả đều không phải người thường.” Người cầm thương trầm giọng nói: “Ta xông pha giang hồ bao năm như vậy, cũng phải biết đánh hơi đôi chút.”Bạch Đông Quân cười lạnh nói: “Vậy ngươi ngửi tiếp đi, thế thì vì sao?”“Có liên quan tới Cố phủ, xem bộ