Bách Lý Đông Quân xuống xe gặp người quen, tâm trạng đang vui vẻ thì bị trói chặt lại, y kinh ngạc trong chốc lát rồi chửi ầm lên: “Hay cho tên Trần phó tướng nhà ngươi! Mấy tháng không gặp mà to gan đến vậy!”“Mang về hầu phủ!” Trần phó tướng không buồn để ý tới y, phất tay hô.“Tuân lệnh!” Các quân sĩ kéo Bách Lý Đông Quân lên một chiếc xe ngựa bên cạnh, đột nhiên vung roi, vội vội vàng vàng chạy vào trong thành.Trần phó tướng đi về phía xe ngựa, gã đánh xe tận mắt thấy cảnh này đã sợ tới mức chân tay mềm nhũn.
Mấy hôm nay mình đánh xe cả ngày cả đêm, trải qua bao cực khổ, kết quả là dẫn một phạm nhân tội ác tày trời...!hay một binh lính đào ngũ trở về? Giọng nói của hắn run rẩy, gần như phát khóc: “Tướng...!tướng quân...!tiểu nhân không biết mà!”“Vất vả rồi.” Trần phó tướng sắc mặt nghiêm túc, trông có vẻ đáng sợ, nhưng hắn lại giơ tay móc từ bên hông ra một nén bạc, đặt vào tay gã đánh xe, tiếp đó nghiêng người thi lễ với xe ngựa: “Đa tạ Ôn tiên sinh.
Chẳng hay mấy hôm tới Ôn tiên sinh định vào thành nghỉ ngơi hay trực tiếp trở về Ôn gia?”“Ta muốn tới thăm muội muội.” Ôn Hồ Tửu duỗi người trong xe: “Cũng muốn xem thử kết cục của Bách Lý Đông Quân!”Khóe miệng của Trần phó tướng hơi nhướn lên: “Vậy thì vừa đúng dịp!”Phủ Trấn Tây Hầu.Từng tiếng kêu rên và tiếng mắng chửi vang lên trong đại sảnh.“Các ngươi thật to gan, dám đối xử với tiểu công tử của các ngươi như vậy? Định làm phản phải không!”“Ông, ông ơi, ông ở đâu! Cháu đích tôn của ông bị người ta ức hiếp này! Ông dũng mãnh cả đời rồi, tới lúc già thì cháu đích tôn lại bị người ta ức hiếp như vậy!”“Các ngươi mau nói cho ta đi! Ông của ta đi đâu rồi? Có phải ông bố vô tình của ta lại nói gì không!”“Gọi ông của ta tới đây! Ông ơi!”Nhưng quân sĩ trong sảnh ai nấy như bức tượng, mặc cho Bách Lý Đông Quân khóc lóc gào thét mà vẫn không hề nhúc nhích.
Mãi tới khi Bách Lý Đông Quân mắng được non nửa canh giờ, bọn họ mới đột nhiên xoay người, cúi mình thi lễ.Bách Lý Đông Quân âm thầm vui vẻ, tưởng là rốt cuộc Bách Lý Lạc Trần đã tới, vội vàng quay đầu lại: “Ông ơi...!Ớ! Sao lại là cha!”“Thế tử!” Các quân sĩ cung kính chào.Người đi vào dáng vẻ tuấn tú lãng tử, mặc một bộ trường bào vàng kim, quý phái mà thanh thoát, để hai hàng ria mép, phong thái mang chút nho nhã.
Nhưng sau khi gật đầu đáp lễ với các quân sĩ, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, trên người tỏa ra khí thế thô bạo.
Hắn không hề do dự bước nhanh tới, giơ chân đá văng Bách Lý Đông Quân ra ngoài: “Sao lại là ta! Ta là ai! Là cha ngươi đấy!”“Bách Lý Thành Phong, ngươi thật to gan!” Bách Lý Đông Quân bò từ dưới đất lên, nổi giận nói.“Ta cho ngươi thấy thế nào là Bách Lý Thành Phong nhé!” Sắc mặt Bách Lý Thành Phong trầm xuống, lôi ra một cái roi quất lên người Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân nhanh trí trốn sang một bên, mắng: “Ngươi làm vậy, cha ngươi có biết không?”“Đừng lôi cha ta ra ép ta! Ta nói cho ngươi biết, Bách Lý Đông Quân.” Bách Lý Thành Phong cười lạnh: “Tháng trước ông nội ngươi đã tới Thiên Khải tham gia đại triều yết rồi, bây giờ đang trên đường trở về.
Thời gian này phủ Trấn Tây Hầu do ta làm chủ!”“To gan!’ Bách Lý Đông Quân quay sang phía quân sĩ quát tháo, chỉ tiếc hai tay bị trói sau lưng, không thể chỉ trời mắng đất.
“Các ngươi hồ đồ rồi à? Ông nội của ta không ở nhà, phủ Trấn Tây Hầu này nên do ta làm chủ! Có phải đầu óc các ngươi hỏng hết rồi không!”“Ta thấy đầu óc ngươi hỏng rồi ấy!” Bách Lý Thành Phong ném roi đi, rút đao ra định tới chém người.Trong sảnh vang lên tiếng mắng chửi, tiếng khóc lóc la hét, tiếng bàn ghế bằng ngọc vỡ vụn.
Ngay cả người ở sau gian nhà cũng nghe rõ ràng, đám