“Ai cũng nói Mười Hai Con Giáp của Chu Ảnh đại biểu cho chiến lực tối cao trong số sát thủ Ám Hà, nhưng bây giờ thời đại đã khác, mỗi gia tộc đều bồi dưỡng được những người có thể chiến thắng các ngươi.” Tạ Thiên Cơ đứng trên mái hiên, mỉm cười nhìn trận chiến bên dưới.Tạ Bất Tạ cầm một thanh Long Nha Đao giao chiến với hai người, nhưng càng đánh càng hung ác, vững vàng chiếm thượng phong.
Mộ Bạch thao túng bốn con rối, cũng một mình đánh với ba người.Còn Mộ Tuyết Vi dựa vào kỳ độc cũng bám lấy hai tên Chu Ảnh.
Giả Đạo Sĩ Mộ Thanh Dương lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, mỉm cười nhìn ba người còn lại: “Nếu trận pháp đã bị phá, hay là Tạ huynh xuống đánh nốt đi?”“Chẳng qua chỉ phá một Vô Thanh trận mà thôi, trong phủ này có rất nhiều cơ quan tinh xảo, ta phải tập trung quan sát, Thanh Dương huynh tự làm đi.” Tạ Thiên Cơ cười nói.“Tạ gia các ngươi chỉ đánh có hai người, Mộ gia chúng ta lại phải đánh tám?” Mộ Thanh Dương cầm kiếm gỗ đào đi lên trước: “Đúng là không công bằng.”Bên kia, Tạ Bất Tạ đột nhiên vung Long Nha Đao, khi thu đao thì trường đao trong tay Thần Long và Dần Hổ đã rơi xuống đất, trên cổ tay có một vết máu.“Ngươi làm cái gì đấy, mau giết họ đi! Đây không phải luận võ, đây là giao chiến sinh tử!” Tạ Thiên Cơ quát lên.“Ta tới không phải để giết người, ta chỉ tới tìm Tô Mộ Vũ.” Tạ Bất Tạ không để ý tới hắn: “Huống chi, bọn họ cũng là người Tạ gia, chúng ta còn quen biết lẫn nhau.”“Từ ngày trở thành Chu Ảnh, bọn họ đã không phải người của Tạ gia nữa rồi.” Một bóng dáng cao ráo đột nhiên xuất hiện sau lưng Tạ Bất Tạ, hai lưỡi đao đen dài thanh mảnh đồng thời đánh về phía Thần Long và Dần Hổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tay hai người không còn đao, đành phải né tránh, nhưng đã không kịp.“Trở thành Chu Ảnh là vinh dự của mỗi người trong Ám Hà.” Một giọng nói già nua vang lên, một cây côn sắt đột ngột xuất hiện, ngăn trước người Thần Long và Dần Hổ, hất ngược hai lưỡi đao đen kịt kia.“Côn pháp này!” Tạ Phồn Hoa thu trường đao, ngẩng đầu nhìn lão già lưng còng đột nhiên xuất hiện, hạ giọng nói: “Quả nhiên là ngươi, Khắc thúc.”Lão già lưng còng cười lạnh nói: “Khi xưa bọn họ là niềm kiêu hãnh của gia tộc, vì phải được đại gia trưởng tán thành mới có thể gia nhập Chu Ảnh, mà phải là người đứng đầu Chu Ảnh mới có thể đeo mặt nạ, phong làm Mười Hai Con Giáp.
Nhưng bây giờ gia tộc lại không thừa nhận bọn họ, còn muốn hủy diệt hoàn toàn.”Dần Hổ thở dài một tiếng, tiếng ‘thở dài’ này có vẻ cực kỳ bi thương.
Cùng lúc đó, trong lòng mọi người trong sân cũng dâng lên một cảm giác bi thương tương tự.
Nhiều năm trước, bọn họ là niềm kiêu hãnh của gia tộc, mang theo vinh quang trở thành Chu Ảnh.
Nhưng hôm nay bọn họ lại trở thành đối tượng săn giết của gia tộc, đồng tộc năm xưa chỉ muốn đẩy họ vào chỗ chết.“Thật ra bọn họ cũng có thể chọn cách trở lại gia tộc.” Tạ Phồn Hoa mỉm cười nhìn Thần Long và Dần Hổ: “Thật ra năm đó đã cho các ngươi cơ hội lựa chọn, các ngươi không hiểu ý của gia chủ.
Gia chủ vốn không muốn các ngươi rời khỏi, nhưng các ngươi vẫn lựa chọn đi theo Tô Mộ Vũ.”Thần Long cắn răng nói: “Chúng ta sai rồi hay sao?”“sai rồi.
Có lẽ Chu Ảnh từng là vinh quang của Ám Hà, nhưng từ khi đại gia trưởng giao chức vị Khôi cho Tô Mộ Vũ, mọi chuyện đã thay đổi.” Tạ Phồn Hoa trầm giọng nói.“Tạ Phồn Hoa.” Dần Hổ cố chịu đau nhặt thanh trường đao dưới đất lên: “Người như ngươi vĩnh viễn không hiểu được.”“Hiểu cái gì?” Tạ Phồn Hoa hỏi.“Hiểu vì sao Tô Mộ Vũ đáng cho chúng ta tin tưởng theo chân!” Dần Hổ cầm đao lên, định xông lên đằng trước nhưng bị trường côn của lão già lưng còng cản lại.
Lão già trầm giọng nói: “Không cần nôn nóng đâm đầu vào chỗ chết.”“Khắc thúc, năm xưa vì đại gia trưởng mà ngươi thiếu chút nữa mất nửa