Chương 35: Ám Hà Truyên - Màn ba: Xuân Phân 2 Dịch: Athox Dưới mật đạo, Bạch Hạc Hoài ngẩng đầu lên nhìn đóa hoa nhỏ chậm rãi hạ xuống, miệng lẩm bẩm: “Sao lại có đóa hoa rơi xuống?”Tô Mộ Vũ nghe vậy xoay người, cũng nhíu mày, lập tức kéo Bạch Hạc Hoài về phía sau: “Cẩn thận!”“Cẩn thận cái gì?” Bạch Hạc Hoài nghi hoặc.“Có độc.” Tô Mộ Vũ nắm chặt lấy chuôi kiếm, chỉ thấy trong lúc đóa hoa từ trên không thể rung bay xuống, nó đột nhiên hóa thành bụi, gió trên đầu thổi nhẹ, bụi bay tứ tán.
Tô Mộ Vũ ngạc nhiên, trực tiếp rút chuôi kiếm ra, lấy một viên thuốc bên trong ra: “Ăn viên thuốc này vào.”“Ta biết có độc, ta chỉ muốn hỏi cẩn thận cái gì?” Bạch Hạc Hoài đẩy Tô Mộ Vũ ra; “Ta là tiểu sư thúc của cốc chủ Dược Vương Cốc, cháu ngoại của gia chủ Ôn gia, ta mà sợ độc à?” Cô giơ tay, xoay nhẹ một cái, phấn hoa từ từ ngưng tụ lại, biến trở lại thành một đóa hoa nhỏ.
Bạch Hạc Hoài nhìn qua, sau đó như giận dỗi, há miệng ăn luôn đóa hoa đó vào.Tô Mộ Vũ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm: “Thần y đúng là khiến người ta bất ngờ.”Bạch Hạc Hoài bất đắc dĩ nhún vai: “Cô nương kia luyện được môn độc công gì mà biến cả người mình thành độc?”Tô Mộ Vũ đành cất viên thuốc vào chuôi kiếm: “Khi nhỏ Tuyết Vi đã luyện Độc Sa Chưởng, thần y mắt sáng, nhìn một cái mà lập tức nhận ra.”“Ôn gia có không ít người luyện độc công, đơn giản là không độc chết người khác thì độc chết chính mình.” Bạch Hạc Hoài chậm rãi phun ra một luồng sương trắng: “Tiểu tỷ muội của ngươi vốn luyện Độc Sa Chưởng cũng không phải võ công cao thâm gì, nhưng không biết trong quá trình luyện lâm vào ngã rẽ gì, khiến cho kịch độc chảy khắp toàn thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta vốn không thể sống nổi nhưng lại được biện pháp thần kỳ nào đó cứu sống.
Có điều, tuy người đã được cứu nhưng độc thì vẫn còn, cứ thế thành một độc nhân.
Người thường chạm nhẹ vào cô ta thôi, trong thời gian không quá một nén hương sẽ biến thành một vũng nước đen.”“Có thể cứu được không?” Tô Mộ Vũ thấy Bạch Hạc Hoài nói không sai chút nào, suy nghĩ xoay chuyển, có lẽ có cơ hội giúp Mộ Tuyết Vi trở lại bình thường?“Cô ta vừa gặp đã muốn độc chết ta, ta nhảy xuống mật đạo chạy trốn, cô ta còn thả hoa độc đuổi giết tiếp.” Bạch Hạc Hoài nhún vai: “Bây giờ ngươi lại bảo ta cứu cô ta, có ổn không?”Tô Mộ Vũ kinh ngạc, gật đầu: “Vị bằng hữu của ta, tuy trên người đều là kịch độc nhưng tính cách ôn hòa, luôn né tránh người khác, chỉ sợ vô tình hại người ta.
Vừa rồi cô ấy ra tay cũng là bị mệnh lệnh của gia tộc bức ép.”“Không phải, cô ta thật sự muốn giết ta.” Bạch Hạc Hoài mỉm cười, liếc mắt nhìn Tô Mộ Vũ: “Còn nguyên nhân là vì sao thì ta không biết.
Nhưng nếu sau chuyện này, ta và cô ấy vẫn còn sống, không còn là kẻ địch nữa, ta có thể cứu cô ấy, điều kiện rất đơn giản.”Tô Mộ Vũ lập tức hiểu ngay: “Tiền, chắc chắn sẽ đủ!”“Ha ha ha ha, không hổ là Khôi của Ám Hà, lĩnh ngộ rất nhanh.” Bạch Hạc Hoài thở dài một tiếng: “Nhưng việc cấp bách trước mắt là phải làm cách nào chạy khỏi nơi này?”“Vừa rồi ta đã xem thử, cánh cửa đá này chắc là đẩy được.” Tô Mộ Vũ đâm ra một kiếm, đẩy cánh cửa đá kia ra, bên trong tối tăm, chỉ có vài viên dạ minh châu khảm trên tường tỏa ra ánh sáng yếu ớt.“Ổ nhện này đúng là quái dị, trong này không có cơ quan gì đấy chứ?” Bạch Hạc Hoài hỏi.Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Không đâu, chim gỗ vỗ cánh, đường sống trong chỗ chết.
Đây là đường chạy trốn, chắc sẽ dẫn tới nơi an toàn, dọc đường không có cơ quan gì đâu.”“Ngươi xuống đây bảo vệ ta, thế đại gia trưởng của ngươi thì sao?” Bạch Hạc Hoài hỏi.“Vừa rồi khi ta tới nơi