Lục Phong Châu nghiêm trang nói.
Đường Uyển Tâm tức giận giơ nắm tay, muốn đánh cậu, nào ngờ lại bị cậu nắm lấy. Lục Phong Châu nghiêng người, ngăn cản ánh mắt của những người khác, nhân cơ hội nhẹ nhàng mổ lên mu bàn tay cô.
“......” Đường Uyển Tâm trong nháy mắt biến thành tượng đá.
Lục Phong Châu lộ ra nụ cười mỹ mãn, thời điểm người này không đứng đắn, đúng là muốn mạng người khác, thời điểm cậu đứng đắn càng khiến người khác không sống nổi.
“Thật thơm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Uyển Tâm quẫn bách, “Lục Phong Châu, mình, mình không để ý tới cậu nữa.”
Lục Phong Châu chặn đường đi của cô, cà lơ phất phơ nói: “Đừng mà, chúng ta vừa mới đụng, chạm, da, thịt, quan hệ đã thân mật tới mức này, em nói không để ý liền không để ý, cũng quá vô tình đi.”
“Cậu, cậu —— vô lại!” Đường Uyển Tâm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ được một câu như vậy.
Lục Phong Châu híp mắt, “Tôi chỉ muốn vô lại với một mình em, người khác tôi còn khinh thường đấy.”
Đường Uyển Tâm hoàn toàn bị bí từ, bị nói đến á khẩu không trả lời được. Từng thấy những người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.
Lục Phong Châu đây là, tính cách đột biến sao!
“Lục Phong Châu, còn đánh nữa không?” Có người gọi cậu ở đằng xa.
Lục Phong Châu đáp: “Chờ một chút, lập tức tới đây.” Cậu cầm lấy chai nước trong tay Đường Uyển Tâm, lại uống thêm một ngụm, trêu ghẹo hỏi: “Em nói xem, chúng ta như này có tính là hôn môi gián tiếp không?”
Một câu hôn môi gián tiếp, đổi lấy một cái đạp chân của Đường Uyển Tâm. Nếu cô còn phản ứng cậu nữa, cô sẽ mang họ của cậu.
Đường Uyển Tâm xoay người thở phì phì rời khỏi.
Vừa rồi Tiểu Đào có việc nên đi trước, thấy Đường Uyển Tâm nổi giận đùng đùng trở về, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Nơi Đường Uyển Tâm bị hôn qua truyền đến cảm giác tê dại, hình như còn mơ hồ cảm thấy được cánh môi mềm mại ấm áp của chàng thiếu niên, cô lạnh lùng nói: “Bị chó cắn.”
“Chó, chỗ nào có chó? Trong trường học sao lại có chó. Cậu đừng làm mình sợ, mình sợ nhất là chó đó.” Khi còn nhỏ, Tiểu Đào từng bị chó cắn, giờ chỉ cần nhắc đến chó là liền biến sắc, trái tim nhỏ mỗi lần thấy chó cũng sẽ đập điên cuồng.
Đường Uyển Tâm nhìn dáng vẻ sợ sệt nhút nhát của cô ấy, nhếch miệng cười, “Lừa cậu đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Đào vỗ vỗ ngực, “Thật may, thật may.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư quang khóe mắt Đường Uyển Tâm quét qua bóng dáng Lục Phong Châu, thầm mắng một câu, có bệnh.
Đường Uyển Tâm còn chưa đi được hai bước, phía sau lại có tiếng bước chân, sau đó có người đứng lại trước mặt bọn cô, “Đường Uyển Tâm, tan học nhớ chờ tôi.”
Đường Uyển Tâm ngước mắt nhìn Lục Phong Châu, “Làm gì?”
Lục Phong Châu cởi áo khoác thể thao trên người mình khoác cho cô, “Lúc đó tìm em lấy áo khoác.”
Đường Uyển Tâm: “......”
Còn có thể chơi kịch bản như vậy!!!
Áo khoác thể thao của Lục Phong Châu trên người cô lay động theo gió.
Giữa trưa tan học, Đường Uyển Tâm không thèm chờ Lục Phong Châu, trực tiếp để áo khoác của cậu trong phòng học.
Không còn cách nào, vốn dĩ cô muốn đưa cho Lưu Môn Đình, nhưng cậu ta sống chết không dám nhận, nói là nếu nhận, anh châu sẽ đánh chết cậu ta.
Đường Uyển Tâm không thích bị người khác uy hiếp nhất, cô cũng không phải người thích làm theo kịch bản, vì vậy trực tiếp để áo khoác trong phòng học, ai thích mặc thì mặc.
Không mặc thì kệ cậu bị lạnh chết.
Giữa trưa, mặt trời cuối cùng cũng ló dạng, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, thời tiết lập tức trở nên khô nóng.
Trong nhà ăn, tiếng người ồn ào, nơi nơi đều là học sinh xếp hàng múc cơm. Đường Uyển Tâm và Tiểu Đào đứng cuối cùng trong đội ngũ, chậm rãi chờ.
Lông mày Tiểu Đào đã nhíu thành một đường, “Cứ như thế này, biết tới khi nào mới đợi đến lượt chúng ta? Mình đói quá rồi.”
Đột nhiên có người nói với lên người đằng trước, “Vị bạn học này, nhường một chút, nhường một chút.”
Nam sinh kia: “Mày là ai ——, A, thì ra là bạn học Lục, mời bạn, mời bạn.”
Nam sinh một giây trước còn kiêu ngạo như muốn đánh nhau, một giây sau nhìn thấy Lục Phong Châu lập tức co đầu rụt cổ như con rùa.
Lục Phong Châu không nhúc nhích.
Nam sinh vội vàng đi ra khỏi hàng, “Mời, mời.” Dáng vẻ muốn có bao nhiêu ngoan thì có bấy nhiêu ngoan.
Theo sau nam sinh đối với mặt sau người ta nói nói: “Nhường một chút, mau nhường vị trí trên cho đại ca.”
Lục Phong Châu ánh mắt đảo qua đi, cậu lập tức sửa miệng, “Đều là bạn học với nhau, cho chút mặt mũi đi, nhường lão đại một lần nhé.”
Những người xếp trước cũng theo thứ tự lần lượt lui ra.
Lục Phong Châu đối với mặt sau dương phía dưới, Lưu Môn Đình hiểu ý, chạy chậm qua, “Uyển Tâm, Tiểu Đào, đi, anh Châu giúp chúng ta mở đường.”
Đường Uyển Tâm: “Như vậy không tốt lắm, nhiều người nhìn như vậy.”
Lưu Môn Đình đưa mắt ra hiệu với Tiểu Đào, Tiểu Đào bĩu môi làm ra vẻ đáng thương, lôi kéo cánh tay Đường Uyển Tâm làm nũng, “Tâm Tâm bảo bối, mình đói lắm rồi, đói muốn chết luôn rồi ó.”
Đường Uyển Tâm bị cô ấy nũng nịu đến không còn biện pháp, “Được rồi, đi thôi.”
Bữa cơm này nhờ có Lục Phong Châu mà các cô được ăn sớm hơn nửa tiếng.
Bốn người ngồi cùng nhau, Lưu Môn Đình gắp hết thịt trong khay của mình vào khay đồ ăn của Tiểu Đào, Tiểu Đào cúi đầu mỉm cười.
Lục Phong Châu thấy thế, cũng học theo, cũng gắp thịt trong khay đồ ăn của mình cho Đường Uyển Tâm, ai biết Đường Uyển Tâm lại nhíu mày, “Mình, mình không thích ăn thịt gà.”
Lục Phong Châu: “......”
Không sao, còn nhiều món khác.
Sau đó, cậu lại gắp xương sườn vào khay đồ ăn của Đường Uyển Tâm, Đường Uyển Tâm còn chưa kịp phát biểu, cậu đã mở miệng trước: “Không cho nói không thích ăn, cẩn thận tôi ——”
Câu nói kế tiếp chỉ cần dùng một ánh mắt thay thế.
Tiểu Đào chớp chớp mắt, “Cẩn thận cái gì?”
Đường Uyển Tâm gắp một quả trứng gà cho cô ấy, “Ăn nhanh lên, ăn nhanh lên, trẻ con đừng hỏi hỏi nhiều. Cậu không phù hợp với mười vạn câu hỏi vì sao đâu.”
Tiểu Đào: “......”
Hừ, tự nhiên lại kỳ thị người ta.
Lưu Môn Đình lặng lẽ lấy ra một hộp sữa từ trong túi, đẩy đẩy cánh tay Tiểu Đào.
Tiểu Đào nhìn qua, đôi mắt lại cong lên, vươn tay qua, nhưng mà ——
Cô ấy lại không cầm được, giữa đường bị Lục Phong Châu cướp mất rồi.
“Cho, uống sữa.” Lục Phong Châu cho Đường Uyển Tâm.
Đường Uyển Tâm đột nhiên có loại cảm giác quen thuộc như lúc mình vẫn là trẻ con, được người khác chăm sóc thật tốt quá đi.
“Mình không...... Được rồi, mình uống.” Cô cầm lấy.
Tiểu Đào bĩu môi, nhìn về phía Lưu Môn Đình.
Lưu Môn Đình xua xua tay, lại lấy ra một hộp khác từ trong túi. Vì tránh bị đoạt sữa lần nữa, cậu ấy trực tiếp mở ra cho Tiểu Đào.
Tiểu Đào híp mắt nhận lấy.
Bốn người ngồi chính giữa nhà ăn, đương nhiên phải đón nhận lễ rửa tội bằng ánh mắt, trong đó còn có