Đường Uyển Tâm xoay người, ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp ngay một gương mặt mà cô siêu cấp nhìn không thuận mắt.
“Đường Uyển Tâm, không ngờ tới mày cũng học được chiêu rời nhà trốn đi này?” Mạnh Lan lộ ra nụ cười châm chọc.
Đường Uyển Tâm lười phản ứng với cô ta, ôm lấy cánh tay Tiểu Đào, “Chúng ta đi thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Lan lại càng không có mắt nhìn, tiến lên, ghé sát vào tai cô, nói: “Mày có biết vì sao bà nội mày lại thích mẹ tao như vậy không?”
“......”
Mạnh Lan nhẹ giọng nói: “Đó là bởi vì nhà họ Đường bọn mày có chuyện cần nhờ nhà họ Mạnh chúng tao. Bà nội mày đã sớm đi tìm đại sư xem qua bát tự của cha mày và mẹ tao, biết kết quả là gì không? Duyên trời tác hợp đó. Đúng rồi, nghe nói bà nội mày còn tìm đại sư tính mệnh riêng cho cha mày, vị đại sư đó nói, chú Đường sẽ gặp phải tai nạn nghiêm trọng, trừ phi kết hôn với mẹ tao, bằng không ——”
Mạnh Lan nhún nhún vai, “Có lẽ mày sẽ biến thành cô nhi.”
Đường Uyển Tâm nghe cô ta nói hươu nói vượn, bàn tay chậm rãi nắm chặt, “Được thôi, vậy thì phải xem mẹ cô lợi hại, hay tôi lợi hại hơn. Mạnh Lan, tôi nói cho cô nghe, mọi chuyện phải khiêm tốn, đừng có quá đắc ý, cẩn thận ông trời trừng phạt.”
Mạnh Lan cười to hai tiếng, “Cứ tới đi, ông trời ở đâu?”
“Phanh.” Đột nhiên, một quả bóng không biết từ nơi nào bay tới, đập trúng vào cái mũi của Mạnh Lan, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ lỗ mũi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Đào: “Ha ha, đã nói là phải cẩn thận đừng có vạ miệng mà. Luật hoa quả không chừa một ai đâu.”
Mạnh Lan quát cậu nam sinh bên cạnh: “Còn không mau lấy khăn giấy cho tôi.”
Cậu nam sinh sợ tới mức choáng váng, “À, được.”
Có một đứa bé chạy tới, “Chị ơi, xin, xin lỗi, em không có cố ý đâu.” Người mẹ cũng chạy tới ngay sau đứa bé.
Mạnh Lan vốn định tức giận quát nạt đứa nhỏ, nhưng lại nhìn thấy người lớn nhà nó cũng đã tới, liền cố làm ra vẻ nói: “Lần sau không được như vậy nữa.”
Đứa bé trai gật gật đầu, “Ừm, vâng ạ.”
Mạnh Lan diễn vai chị gái dịu dàng cũng không tồi, mẹ của đứa bé trai liên tục nói cảm ơn, thậm chí khi hai người đó đi rồi vẫn còn có thể nghe thấy giọng nữ đứt quãng khen ngợi cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sau này con phải ngoan ngoãn một chút, không được ném đồ loạn như vậy.”
“Phải học tập chị gái kia đấy.”
“......”
Tiểu Đào trợn mắt há hốc mồm nhìn, má ơi, thì ra cái này chính là kỹ thuật diễn sao? Giả bộ giỏi như vậy, thật lợi hại.
Đường Uyển Tâm đã thấy cô ta giả vờ tốt bụng quá nhiều lần nên cũng quen rồi, có thể nói là bách độc bất xâm, cô lạnh lùng nói: “Tiếp tục duy trì cái mặt nạ này nhé.”
Mạnh Lan liếc xéo cô một cái, “Đúng rồi, đêm nay bà nội cô lại gọi mẹ tôi đến nhà họ Đường đấy, tôi khuyên cô, đừng tiếp tục chống đối vô ích nữa, tiếp thu hiện thực đi.”
Đường Uyển Tâm đi về phía trước hai bước, gương mặt âm trầm, “Cô nói lại lần nữa?”
Mạnh Lan dùng khăn giấy che lỗ mũi, ánh mắt kiêu ngạo nói: “Tôi có lặp lại một trăm lần thì sự thật vẫn là như thế thôi. Cô, cũng, nên, tỉnh, ngộ, đi, em gái.”
“Mạnh Lan, cô đang rất đắc ý có phải không?” Đường Uyển Tâm móc một chai nước khoáng từ trong cặp của Tiểu Đào ra, vặn nắp chai, động tác nhanh nhẹn, hất thẳng lên người Mạnh Lan.
“A —— Đường Uyển Tâm, cô muốn chết à?”
Đường Uyển Tâm hừ lạnh một tiếng, “Yên tâm, nếu tôi có phải chết cũng sẽ lôi cô và mẹ cô xuống địa ngục.”
Mạnh Lan tức đến nỗi muốn động thủ đánh người, nhanh cánh tay đột nhiên bị ai đó bắt lấy. Vẻ mặt Lục Phong Châu âm trầm, “Đừng thấy người khác khoan dung với mình, thì lại được nước lấn tới.”
“A —— cậu buông tay, buông tay ra.” Mạnh Lan giãy giụa, lại trừng mắt nhìn cậu nam sinh bên cạnh một cái, “Mày chết rồi à? Còn không mau lại đây giúp tao.”
Cậu nam sinh vừa mới đi lên một bước, đã bị Lưu Môn Đình ngăn lại, “Người anh em, có một số việc, phải lượng sức mà làm, đừng để đến lúc, anh hùng không thành, lại biến mình thành cẩu hùng.”
Cậu nam sinh đó trước kia cũng từng nhìn thấy cảnh Lục Phong Châu, lấy một trọi mười, hơn còn có thể trong vòng mười phút đánh gục toàn bộ mười người đó, thậm chí lúc này nhớ lại cảnh tượng đó, chân cậu lại càng nhũn ra.
Nghĩ vậy, cậu ta bỏ chiếc ba lô đang đeo trên vai xuống, “Mạnh, Mạnh Lan, lúc này cũng đã muộn rồi, mẹ mình còn đang đợi mình về nhà, mình đi trước đây.”
Sau đó, cậu ta chạy còn nhanh hơn thỏ.
“Nè, mày quay lại đây cho tao, quay lại.”
Lục Phong Châu hừ lạnh một tiếng, “Sau này nhớ cho kĩ, phàm là những nơi chúng tôi xuất hiện, cô phải tự động rời đi, nếu không thì đừng trách.”
Mạnh Lan tức chết đi được.
Lục Phong Châu ném tay cô ta ra, lại không biết móc từ chỗ nào ra một chiếc khăn tay, trên gương mặt hiện rõ vẻ ghét bỏ, lau tay vài cái, sau đó trực tiếp ném chiếc khăn tay vào thùng rác, túm lại là dáng vẻ rất khí phách.
Đường Uyển Tâm ngước mắt nhìn cậu, đáy mắt tràn ngập tia nhìn dịu dàng ấm áp.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, tuy rằng không nói bất kì điều gì, nhưng bầu không khí ái muội cứ bỗng dưng bao trùm.
Tiểu Đào nhìn dáng vẻ chật vật của Mạnh Lan, cười đến không thể khép miệng.
Đường Uyển Tâm nói với bọn họ: “Thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi thôi.”
Hôm nay cũng là do cô tùy hứng một lần, tới làm ra hành động không từ mà biệt, lúc này tâm trạng đã tốt hơn, cũng nên đi giải quyết những chuyện còn lại thôi.
Nếu bà nội đã là mấu chốt, vậy thì nên xuống tay từ chỗ bà nội.
Trên đường trở về, cô tiện đường ghé qua, mua ít trái cây mà lão phu nhân thích ăn, còn đóng gói chúng thật tinh xảo.
-
Trở về nhà họ Đường, bên trong không ngừng từ truyền tới tiếng cười vui vẻ, Đường Uyển Tâm đứng trước cửa, hít sâu một hơi mới nhấc chân đi vào.
“Bà nội.” Đường Uyển Tâm cười chào hỏi.
Đường lão phu nhân vừa rồi còn đang cười hi hi ha ha, vừa nhìn thấy Đường Uyển Tâm, gương mặt bà lập tức xệ ra, nhưng dù sao bà cũng là trưởng bối, không thể làm quá phận, giọng điệu không mặn không nhạt nói: “Đã trở về rồi đấy à?”
Đường Uyển Tâm gật gật đầu, “Vâng, đây là trái cây cháu đặc biệt ghé mua cho bà trên đường về đáy, là loại táo bà thích ăn nhất.”
Đường lão phu nhân ra hiệu bằng tay.
Người giúp việc đi tới, cầm túi trái cây đi.
Đường Uyển Tâm cũng bỏ cặp sách xuống, đi đến phía sau Đường lão phu nhân, “Bà nội, cháu mát xa cho bà nhé.”
Nói rồi, tay nhanh chóng ấn lên mấy huyệt trên bả vai của Đường lão phu nhân.
“Tâm Tâm, đây là bộ váy dì mua cho con, nhìn xem có thích không?” Mạnh Hinh cười nói, hoàn toàn coi như không có một màn xấu hổ ngày hôm qua.
Con người bà ta chính là như vậy, cho dù gặp bất cứ chuyện gì, cũng có thể co được dãn được, dù sao về sau còn có nhiều cơ hội trả thù mà.
Lần này, Đường Uyển Tâm cũng giả bộ ngoan ngoãn, “Dì Mạnh, cháu cũng mua trái cây