Lúc này trên gương mặt Lục Phong Châu có rất nhiều màu sắc, loại tâm tình thiếu chút nữa đã hôn được người thương, nhưng đột nhiên lại bị chặn lại này hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. Nếu không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, vậy đành phải bộc lộ chúng bằng hành động thượng.
Khi Lục Phong Châu nhìn thấy Lưu Môn Đình, không nói hai lời đã cho cậu ta một cú sút.
“......” Lưu Môn Đình bị đá, vẻ mặt mộng bức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Này này này, cậu ta đã làm cái gì?
Cậu ta còn chưa làm cái gì đâu, có được không?
Lục Phong Châu hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta một cái, trong ánh mắt viết “Chính vì mày cái gì cũng không làm nên mới sai”.
Lưu Môn Đình ngoan ngoãn, giữa mình cách Lục Phong Châu từ 3 mét trở lên, che mông lại, lớn tiếng hỏi: “Anh Châu, anh làm sao vậy?”
Lục Phong Châu ngoắc ngón tay, “Muốn biết không? Lại đây.”
Lưu Môn Đình càng di chuyển ra phía sau, lắc đầu, “Không được.”
Lục Phong Châu âm trầm nhìn chằm chằm cậu ta, “Về sau nhớ quản người của mày cho tốt!” Đừng không có việc gì lại đến lắc lư, cản trở nụ hôn của ông đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Môn Đình: “???”
Người của cậu ta, ai?
Hiển nhiên là cú đá vừa rồi đã khiến chỉ số thông minh của Lưu Môn Đình offline, vẻ mặt cậu ta càng thêm mộng bức.
Tới phòng học, bọn họ còn chưa đi vào, đã nghe được tiếng hoan hô ầm ĩ truyền ra từ bên trong.
“Uyển Tâm, cậu thật là quá quá quá lợi hại. Không ngờ cậu còn thẳng được cả Mạnh Đan, mình nói này, cái chị Mạnh Đan này á, trên phương diễn tiếng Anh cũng là một nhân vật rất lợi hại đấy. Chẳng qua, lần này chị ta thua đậm rồi, không ngờ lại thua trên trận đấu sách giáo khoa.”
“Sai, cái gì mà thua trên trận đấu sách giáo khoa chứ. Đó gọi là thua trong tay Tâm Tâm của chúng ta.”
“Chắc là do chị ta khinh địch đấy, định tùy tiện tìm một cái đề thi, còn cho rằng mình sẽ thắng, không nghĩ tới lại bị vả mặt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vừa rồi mình có nhìn thấy chị ta, ôi chao cái mặt chị ta sắp xanh như màu lá rồi. Chậc chậc, thật mất mặt.”
“Tâm Tâm, cậu đúng là niềm kiêu ngạo của lớp ba chúng ta.”
“Tâm Tâm, cậu quá tuyệt vời.”
Vài người vây quanh Đường Uyển Tâm mồm năm miệng mười khen ngợi cô hết lời, ba hoa chích chòe, sắp khen cô thành tiên nữ hạ phàm, hoa đà tái thế rồi.
Lục Phong Châu nghênh ngang đi vào, yên lặng đứng bên bàn học của Đường Uyển Tâm, những người vừa rồi còn đang vây quanh Đường Uyển Tâm, lập tức sờ sờ cái mũi, nhanh chóng rời đi.
Cuối cùng thì tai của Đường Uyển Tâm cũng được thanh tịnh một lúc, cô tặng cho Lục Phong Châu một nụ cười ấm áp, nếu còn tiếp tục bị những người này oanh tạc tiếp, đầu cô chắc sẽ nổ tung mất.
Người Lục Phong Châu hơi nghiêng về phía Đường Uyển Tâm, cúi đầu nói: “Chuyện vừa rồi, lần sau tiếp tục.”
Cậu giơ tay sờ sờ môi.
Tâm tình cảm kích của Đường Uyển Tâm giờ phút này đã biến mất không còn sót lại chút gì, đồ lưu manh!
Cô không tự giác mà cắn cắn môi.
Lục Phong Châu nhìn cô vô thức cắn môi, hành động này siêu cấp lừa tình, yết hầu cậu lăn lộn một chút, nhẹ giọng nói: “Không được cắn.”
Đường Uyển Tâm: “......”
Cậu còn quản mình!
Tâm lý phản nghịch trỗi dậy, cô khiêu khích lại tiếp tục cắn cắn.
Đại hội thể thao đang được tiến hành rất sôi động, từ lúc Lục Phong Châu tiến vào, những bạn học khác đều thức thời nhanh chóng biến ra ngoài. Lúc này trong phòng học chỉ còn lại hai người, Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu.
Lục Phong Châu tới gần cô, ánh mắt dừng lại trên cánh môi phấn nộn, lấp lánh ánh nước, thật mê người.
Đường Uyển Tâm không biết ý nghĩ thật sự trong lòng cậu, chỉ cảm thấy Lục Phong Châu càng ngày càng quá đáng. Còn quản cô cắn môi! Cô giận dỗi, tiếp tục cắn.
Mẹ nó!
Lục Phong Châu không chịu nổi nữa, cậu một phen nhấc cánh tay Đường Uyển Tâm lên, kéo cô đến một góc trong phòng học, nơi này vừa vặn không nằm trong phạm vi theo dõi của camera, sau đó thì thực hiện một màn kabedon* kinh điển.
Đường Uyển Tâm bị nhốt trong phạm vi cánh tay của thiếu niên, lúc này mới ý thức được...... Hình như mình chơi quá trớn rồi. Cô trợn to mắt, “Cậu muốn làm gì?”
Lục Phong Châu chậm rãi tới gần, ghé vào lỗ tai cô, nói: “Đã sớm nói với cậu rồi, đừng có cắn.”
Đường Uyển Tâm bĩu môi, “Ai cần cậu lo.”
Lục Phong Châu liếm môi dưới, “Vậy tiếp theo ông đây muốn làm cái gì cũng không cần em quản.” Cậu cong môi cười.
Đường Uyển Tâm vươn tay, sờ được một quyển sách ở bàn học phía trước, trước Lục Phong Châu tiếp cận gần hơn, cô lấy sách chắn giữa hai người.
Nụ hôn mong đợi đã lâu của Lục Phong Châu cuối cùng dừng lại trên quyển sách.
Gương mặt Đường Uyển Tâm đã bị quyển sách che mất, cô nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, “Lục, Lục Phong Châu cậu đừng xằng bậy.”
Trái tim kinh hoàng, đập bình bình giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đôi môi Lục Phong Châu vẫn đang dán lên quyển sách, cậu chậm rì rì đáp: “Như thế nào gọi là xằng bậy? Hôn em sao?”
“......”
Đường Uyển Tâm không trả lời câu hỏi của cậu, dùng sức đẩy cậu ta, thuận tay nhét quyển sách kia vào trong tay Lục Phong Châu.
Chạy trối chết là như thế nào? Lần này xem như cô đã được lĩnh ngộ.
Tiểu Đào cầm ly nước, bước vào, “Tâm Tâm, tay của cậu.”
Đường Uyển Tâm kéo tay cô ấy, “Đi, đi xem thi đấu.”
Tiểu Đào quay đầu nhìn lại, “Có người đuổi theo cậu sao?”
Đường Uyển Tâm xoay đầu cô ấy lại, “Chúng ta màu đi thôi.”
Trong phòng học, cả người Lục Phong Châu lười biếng dựa lên tường, trong tay vẫn cầm quyển sách may mắn được cậu hôn lên. Thất bại hai lần liên tiếp, xem ra nếu muốn hôn cô lần thứ ba, chỉ sợ sẽ càng khó khăn.
Cậu giơ tay khảy khảy mái tóc ngắn, mẹ nó!
“Đông.” Quyển sách bị cậu ném lên trên bàn.
Sau đó, cậu cũng cất bước, đi ra khỏi phòng học.
Mọi người đều đang tập trung chú ý lên người các bạn học đang thi đấu trên sân thể dục, nhưng trong mắt Lục Phong Châu lại chỉ nhìn thấy bóng dáng một mình Đường Uyển Tâm, cậu đứng cách cô mấy mét, đáy mắt lóe lên vài tia sáng.
Thiếu nữ cười nhạt, ánh mắt long lanh, làn da tinh tế dưới ánh nắng chiếu xuống hơi hồng hồng, càng làm tăng thêm vẻ đẹp mỹ lệ của cô. Lông mi của cô hơi cong, lúc dao động tạo ra một độ cung đẹp độ, như một tuyệt tác của tạo hóa, quanh thân tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.
Bỗng nhiên, có một viên đập vào đùi Lục Phong Châu, một giọng nói hài hước truyền đến, “Haizz, còn nhìn nữa thì tròng mắt sẽ rớt xuống đó.”
Lục Phong Châu liếc xéo Lôi Cương Quyết, vẻ mặt hiển thị một thông điệp rất rõ ràng “Ông đây đang xem vui vẻ? Mày quản cái rắm? Kiếm chỗ nào mát mẻ ngồi ngốc đi”.
Lôi Cương Quyết lảo đảo lắc lư đi tới, đứng yên bên cạnh Lục Phong Châu, nhìn theo ánh mắt của cậu, “Nữ sinh ngoan ngoãn giống như Đường Uyển Tâm, mày chỉ nhìn thì cũng vô dụng, biện pháp hữu dụng duy nhất là dùng thành tích để chinh phục.”
Nói xong còn nở nụ cười rất chi là đểu giả, sau đó thì nhận được ánh nhìn sắc bén chăm chú của Lục Phong Châu.
Lôi Cương Quyết khoác vai Lục Phong Châu, “Đừng trách anh em không nhắc nhở mày, thành tích của mày hiện tại vẫn còn đang chờ đề cao đó.”
Lời nhắc nhở “chân thành” đổi được một cú đạp chân của Lục Phong Châu.
Lôi Cương Quyết vỗ vỗ dấu chân trên đùi, “Đúng rồi, buổi chiều tan học, Chu Tử tổ chức đua xe, mày có đi không?”
Lục Phong Châu để cho cậu ta một bóng lưng ông đây rất