Cuối kỳ khảo thí kết thúc, kỳ nghỉ bắt đầu, lần này trường học không công bố thành tích, mọi học sinh có thể an tâm trải qua một kỳ nghỉ vui vẻ.
Các lớp trưởng của khối 10 thương lượng với nhau, họ muốn tổ chức một lần du lịch hè, cả khối đi với nhau. Dù sao thì chuyện chia lại lớp khi lên khối 11 đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Vài ngày sau, mọi người cùng nhất trí quyết định, chọn ngày bắt đầu kì du lịch vào mùng 8 đầu tháng, địa điểm là biển. Cách mấy trăm km ngoài Dung thành có một hòn đảo nhỏ, khí hậu hợp lòng người, cảnh quan tuyệt đẹp, rất thích hợp để đi du lịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quyết định này được gửi vào trong nhóm lớp, các học sinh lập tức hoan hô vui vẻ, Lục Phong Châu nhắn tin cho Đường Uyển Tâm, 【 khoảng thời gian trước khi đi du lịch em định làm gì? 】
Đường Uyển Tâm: 【 kiếm tiền đi du lịch. 】
Kỳ thật, Đường Uyển Tâm là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Đường thị, riêng giá trị con người đã rất cao, cô cũng từng thuê người đi kiểm tra những tài sản mà mẹ để lại cho mình, chỉ riêng chúng đã lên tới hàng trăm triệu, huống chi còn có những thứ mà Đường Thắng cho cô.
Nói trắng ra, cô chính là bạch phú mỹ mà mọi người vẫn luôn truyền tai nhau.
Còn chuyện vì sao lại trả lời như vậy, cô chẳng qua chỉ đang tùy tiện có lệ hai câu thôi, không nghĩ tới Lục Phong Châu thật sự tin lời.
Cậu nói: 【 vậy tôi giới thiệu cho em một công việc, được không? 】
Đường Uyển Tâm: 【 làm gì? 】
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Phong Châu: 【 gia sư nhé. 】
Đường Uyển Tâm: 【 người quen của cậu? 】
Lục Phong Châu: 【 xem như vậy đi, nó cũng rất nỗ lực học tập, nhưng thành tích thi cử vẫn không quá lý tưởng, đối phương muốn nhân dịp nghỉ hè ôn lại tất cả kiến thức một lần, học phí tính theo giờ, trả lương rất cao đó. 】
Đường Uyển Tâm: 【 học sinh tiểu học? 】
Lục Phong Châu đánh mosaic, 【 Ừm...... Xem như vậy đi. 】
Đường Uyển Tâm: 【 sao lại là xem như? Không phải đối phương là người quen của cậu sao? 】
Lục Phong Châu phát hiện cô gái nhỏ Đường Uyển Tâm này thật không dễ lừa, cậu trầm tư vài giây mới đáp: 【 Ừm. 】
Đường Uyển Tâm: 【 nhưng mà...... Mình không rảnh. 】
Lục Phong Châu: 【 không phải em nói muốn kiếm tiền sao? Sao lại không rảnh. 】
Nếu cô không nhận công việc gia sư này, vậy cậu lấy cớ gì để gặp cô đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Uyển Tâm: 【 Mình......】
Đường Uyển Tâm vừa mới đánh được một chữ trên WeChat, có tiếng đập cửa vang lên, cô ngoái đầu nhìn lại.
Lục Phong Châu: 【 em nhất định phải đồng ý. 】
Đường Uyển Tâm đang mải nhìn về phía người vừa tới, trong lúc vô ý, ngón tay ấn xuống: 【 được. 】
Lục Phong Châu: 【 đã chốt rồi đấy nhé, không thể đổi ý. 】
Ngay sau đó, cậu thoát khỏi giao diện WeChat.
Nằm trên chiếc giường của mình, một mình cười ngây ngô.
-
Đường Thắng ngồi xuống đối diện Đường Uyển Tâm, rũ mắt nhìn sang tờ bài thi đã giải được một nửa, giọng điệu ôn nhuận nói: “Học hành tuy rằng rất quan trọng, nhưng thân thể cũng quan trọng không kém, con đừng thức đêm nhiều.”
“Vâng ạ.” Đường Uyển Tâm, “Chân ba cũng vừa mới tốt lên, ba phải chú ý thân thể của mình, đừng cứ uống cà phê mãi, đi xã giao ít thôi, rượu cũng uống ít lại.”
Đường Thắng xoa xoa đầu Đường Uyển Tâm, “Ừ, ba biết rồi.”
Hai người lại tán gẫu một hồi lâu, đến khi Đường Thắng rời đi đã là giờ 9 giờ, từ lúc Đường Uyển Tâm gửi tin nhắn cho Lục Phong Châu tới giờ đã trôi qua một tiếng.
Đường Uyển Tâm tiễn Đường Thắng ra khỏi phòng, nhìn chữ “Được” trên màn hình giao diện WeChat, huyệt Thái Dương lại bắt đầu nhảy thình thịch không ngừng.
Cô, cô vừa làm gì vậy?
Cô đồng ý khi nào thế??
Cô nghĩ xem có nên giải thích một chút không. Sau đó lại gọi điện thoại cho Lục Phong Châu, nhưng chỉ có tiếng chuông vang lên một lúc lâu, không có ai bắt máy.
Đường Uyển Tâm buồn bực ném điện thoại lên giường, giờ thì xong rồi, không muốn đi cũng phải đi. Hiện tại cô đã có đủ bằng chứng chứng minh, chỉ cần cô gặp được Lục Phong Châu, nhất định sẽ phát sinh vài chuyện không thể tưởng tượng.
Nhưng mà cái phát hiện này của Đường Uyển Tâm cũng khá chuẩn xác, 9 rưỡi, tiếng chuông di động của cô vang lên, người gọi tới là Lưu Môn Đình, “Tâm Tâm, cậu có thể ra ngoài một chút không?”
Đường Uyển Tâm nhìn thời gian, trực tiếp từ chối: “Giờ đã muộn rồi, để ngày mai đi.”
Lưu Môn Đình ấp úng nói: “Cậu có thể ra ngoài một chút không? Chỉ một chút thôi cũng được, là, là anh Châu.”
Đường Uyển Tâm: “Cậu ấy làm sao?”
Lưu Môn Đình suy tư trong chốc lát nói: “Anh Châu đánh nhau với một đám người, bị thương rồi.”
Cơ thể Đường Uyển Tâm run lên, giọng nói cũng không tự giác mà có chút khẩn trương, “Thân thủ của cậu ấy không phải rất tốt sao? Vì sao lại bị thương?”
“...... Dù sao thì cậu cứ đến xem sẽ biết, mình thật sự không lừa cậu đâu.” Giọng Lưu Môn Đình càng ngày càng gấp, “Bọn mình đang ở quán quyền anh lần trước ấy.”
Sau đó, Lưu Môn Đình cúp điện thoại luôn.
Đường Uyển Tâm nắm chặt di động, ngây ngốc ngồi một lát, nhớ lại cậu thiếu niên vì cô mà chết ở đời trước, thật sự không ngồi yên nổi. Cô đổi quần áo, lấy bừa một cái cớ để xin phép Đường Thắng, rồi chạy ra khỏi cổng.
“Tâm Tâm.” Tiểu Đào vẫy vẫy tay.
Đường Uyển Tâm đi tới, ánh mắt rơi xuống người Lưu Môn Đình, “Rốt cuộc Lục Phong Châu thế nào rồi? Vết thương có nặng không? Sao lại không đi bệnh viện?”
Lưu Môn Đình: “Anh Châu không đi, trừ khi......Anh ấy cứ nhất quyết phải chờ cậu đến.”
Đường Uyển Tâm nhìn về phía Tiểu Đào, “Sao cậu cũng ở đây?”
Tiểu Đào kéo cánh tay Đường Uyển Tâm, “Mình tới đi cùng cậu mà.”
-
Ba người tới quán quyền anh kia, tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Lục Phong Châu đâu, đành phải phân công nhau cùng tìm kiếm.
Đường Uyển Tâm thấy được chiếc áo thun dính máu trên ghế, bàn tay bắt đầu không tự chủ được mà hơi run rẩy, cô chặn một người lại, lớn tiếng dò hỏi: “Xin hỏi, anh có nhìn thấy Lục Phong Châu không?”
Mới đầu người nọ không nghe rõ câu hỏi của cô, mãi đến khi hiểu được mới chỉ chỉ sang một cái cửa khác, Đường Uyển Tâm đi xuyên qua đám người, chạy tới phía cửa sau.
Hẻm nhỏ vừa dài vừa hẹp, lại còn không có đèn, Đường Uyển Tâm cẩn thận đi từng bước. Phía trước đột nhiên có tiếng bước chân, cô rũ tay, mò loạn khắp nơi, tìm được một cây gậy, giơ cây gậy gộc, cô chậm chạp từng bước đi đến nơi phát ra âm thanh.
Khi sắp tiếp cận mục tiêu, cô dùng sức nện xuống, gậy gộc lại bị người khác nắm lấy, sau đó có một giọng nói truyền đến, “Em muốn đánh chết tôi à.”
...... Lục?
...... Lục Phong Châu??
Đường Uyển Tâm buông tay ra, mượn ánh trăng mỏng manh nhìn bóng người trước mắt, gương mặt của thiếu niên có hơi sưng, khóe môi còn dính máu.
Cô kinh ngạc hô lên: “Sao cậu lại thành thế này? Ai ra tay vậy?”
Lục Phong Châu cà lơ phất phơ đáp: “Không có việc gì, vừa rồi gặp phải đám người Chu Tử, chúng tôi chỉ cùng nhau chơi đùa chút thôi, bọn chúng cũng không chiếm được tiện nghi.”
Chu Tử?
Đường Uyển Tâm lục lại ký ức, là người đàn ông cùng đua xe ngày hôm đó, một tên côn đồ tự xưng mình là đại ca.
“Chúng ta phải nhanh chóng tới bệnh viện.” Đường Uyển Tâm kéo kéo cánh tay cậu.
Lục Phong Châu nhịn xuống cảm giác đau đớn trên môi, gượng ép nở nụ cười, “Em đang quan tâm tôi sao?”
Đường Uyển Tâm đang gấp như kiến bò trên chảo nóng, “Giờ đã là lúc nào rồi, cậu còn có tâm trạng nghĩ mấy thứ đó.”
Lục Phong Châu bất động, vẫn kiên trì hỏi lại câu hỏi kia, “Em đang quan tâm tôi sao?”
Đường Uyển Tâm cắn cắn môi: “Chỉ cần mình trả lời cậu thì cậu sẽ đi bệnh viện?”
Đối với sự cứng đầu của Lục Phong Châu, hiện tại cô chỉ muốn hung hăng cho cậu một cái tát để cậu tỉnh táo lại, đã là khi nào rồi, còn hỏi