Lục Phong Châu: “......”
Đây là tiểu yêu tinh từ nơi nào tới chuyên môn chọc tức cậu??
Đường Uyển Tâm nhìn gương mặt xanh mét của cậu, phốc một tiếng, bật cười, “Mình trêu cậu thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“......”
Ha ha, cô cũng thật biết cách chơi.
-
Khoảng thời gian sau đó, cứ cách ba ngày Đường Uyển Tâm lại đến dạy bổ túc cho Nhạc Nhạc khoảng nửa ngày, hầu như mỗi lần đến dạy học đều có thể gặp được Lục Phong Châu.
Thời gian ở chung nhiều lên, hai người cũng càng có nhiều chuyện để nói. Ngẫu nhiên còn trình diễn một vở mắng yêu, đánh yêu.
Nhạc Nhạc là thần trợ công, mỗi lần hai người cãi nhau vì mấy chuyện vụn vặt, đều là nhờ đứa bé lanh lợi này hóa giải.
Đảo mắt đã tới tháng 8, tới ngày hẹn đi du lịch với lớp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay, thời tiết rất tốt, tinh không vạn lí*. Hai chiếc xe buýt chở hơn 60 học sinh cấp ba cùng nhau lên đường tới mục tiêu.
—— núi Tuyết Lạc.
Núi Tuyết Lạc cách Dung thành hơn 100 km, phong cảnh nơi đó rất đẹp, là thánh địa nghỉ dưỡng nổi danh.
Trên núi có phong cảnh hợp lòng người, cây cối râm mát, dưới chân núi có khách sạn, cần cái gì cũng có đều có, cho dù là nhu cầu ăn hay chơi.
Đường Uyển Tâm là lớp trưởng lớp ba, có trọng trách quan tâm đến tất cả bạn học. Từ điểm danh, sắp xếp chỗ dừng chân, sắp xếp hoạt động, không có nơi nào mà cô không phải tự tay làm lấy.
Biểu hiện lần này của Lục Phong Châu không tồi, ngày thường cậu khá kiêu căng ngạo mạn, lỗ mũi thường hướng lên trời. Lần này hiếm khi chủ động làm chuyện tốt, tình nguyện xin ra trận, dẫn các bạn học đến chỗ ở của từng người.
Tròng mắt của Tiểu Đào trừng lớn đến sắp rớt ra ngoài, “Tâm Tâm, Lục Phong Châu làm sao vậy? Uống lộn thuốc hả?” Cô ấy chưa từng thấy một đại ca học đường nào lại thích giúp đỡ mọi người như vậy.
Đường Uyển Tâm nhún nhún vai, “Ai biết.”
Cô thả chiếc thẻ phòng trong tay cho Tiểu Đào, “Hai ta một phòng.”
Tiểu Đào nheo mắt, “Rống rống, thật tốt quá đi.”
Tiểu Đào kéo cánh tay Đường Uyển Tâm, vui vẻ chạy lên lầu. Hai người còn chưa sắp xếp đồ đạc xong, đã có tiếng đập cửa vang lên, cô ấy hưng phấn chạy tới, mở cửa phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hi.” Lưu Môn Đình vẫy vẫy tay.
Tiểu Đào: “Sao hai người lại tới đây?”
Lưu Môn Đình dựa vào cửa, bày cái tư thế tự cho là đẹp trai, thổi thổi mấy sợi tóc mái, “Có chuyện gì cần giúp đỡ không?”
Tiểu Đào chỉ chỉ phòng vệ sinh, “Bồn cầu tắc rồi, cậu biết thông không?”
“......”
Vẻ mặc Lưu Môn Đình rất đặc sắc.
“Ha ha ha.” Tiểu Đào cười nói: “Trêu cậu thôi.”
Lục Phong Châu ló ra từ phía sau, đi vào, nhướng mày quét mắt nhìn bốn phía, ánh mắt rơi đến chỗ cửa sổ, cậu duỗi tay, đập lên nó mấy cái, xác định cánh cửa này rất chắc chắn, liếc nhìn Đường Uyển Tâm, “Có mệt không?”
Dọc suốt hành trình này, cô hầu như chưa lúc nào được nghỉ ngơi, quy hoạch hành trình, sắp xếp hoạt động, còn phải phân phối phòng, có lẽ đến bây giờ còn chưa uống nổi một ngụm nước nữa, cứ mãi bận rộn, chạy trước chạy sau.
Càng nghĩ cậu càng thấy đau lòng.
Đường Uyển Tâm gấp lại đống quần áo rồi đặt nó ngay ngắn vào tủ quần áo, cong môi, “Mình vẫn ổn.”
Ngữ khí hai người nói chuyện cứ như bạn bè thân quen nhiều năm, bất tri bất giác đã không còn bộ dạng xù lông cãi nhau như lúc trước.
Tiểu Đào mím môi đi tới, chạm nhẹ vào cánh tay Đường Uyển Tâm, hạ giọng, “Hai người sao thế? Cảm giác cứ quái quái?”
Chuyện đi dạy gia sư, Đường Uyển Tâm chưa từng kể với ai, cho nên khi Tiểu Đào hỏi quan hệ giữa cô và Lục Phong Châu khi nào trở nên thân thiết như này, cô cũng không biết nên giải thích từ đâu.
Cô vén gọn sợi tóc bên tai, “Làm gì có gì mà quái quái, mọi người cùng chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Tiểu Đào rõ ràng không tin tưởng, ánh mắt của cô ấy viết mấy chữ to đùng, “Cậu đang nói dối. Chuyện này khẳng định có vấn đề”.
Đường Uyển Tâm bĩu môi.
Lục Phong Châu nhìn vẻ mặt giảo hoạt của cô, hơi cong môi, ánh mắt lại rơi xuống mấy chỗ sợi tóc, trên đó có vài mảnh vụn.
Cậu nhìn chằm chằm vào mấy mảnh vụn đấy vài giây, xác định Tiểu Đào không phát hiện ra chúng, liền cất bước đi qua, không hề thông báo trước hay có tín hiệu gì, cứ trực tiếp vươn tay lấy mấy mảnh vụn xuống.
Động tác của cậu rất tự nhiên, nhưng vẫn khiến Tiểu Đào bị dọa sợ, cái miệng còn đang lẩm nhẩm lảm nhảm chuyện của hai người, thình lình dừng lại.
Sự chú ý của Đường Uyển Tâm lại quay về trên người Lục Phong Châu, tựa như nói: Làm gì đấy?
Miệng Tiểu Đào đá há thật lớn, vẫn duy trì tư thế trợn mắt, má ơi, cô ấy vừa nhìn thấy cái gì thế?
Lưu Môn Đình nhìn dáng vẻ cô ấy bị hai người trước mặt dọa cho phát ngốc, mím môi bật cười thành tiếng.
Lúc này Tiểu Đào mới hoàn hồn.
Lục Phong Châu giơ mấy mảnh mảnh nhỏ lên, mặt không đổi sắc nói: “Trên đầu em bị dính thứ này.”
“......”
Ánh mắt của Đường Uyển Tâm lại gửi thêm một tin nhắn: Vậy cũng không cần đột nhiên lại gần mình như vậy, nhìn xem, Tiểu Đào hiểu lầm rồi đó.
Lục Phong Châu tùy ý ném mảnh vụn đi, nhún vai: Anh còn chưa làm gì mà.
Tiểu Đào: “......”
A a a a, cô ấy đã bị sét đánh.
Thần linh đang nơi nào?
Cô ấy muốn độ kiếp!
Lục Phong Châu đưa mắt ra hiệu với Lưu Môn Đình, Lưu Môn Đình hiểu ý, đi lên trước, lôi kéo Tiểu Đào ra khỏi phòng.
Đường Uyển Tâm vươn tay, “Nè ——”
Lục Phong Châu che trước mặt cô, cả người hơi nghiêng, ánh mắt mềm mại ấm áp, “Lát nữa có muốn đi ngâm suối nước nóng không?”
Đường Uyển Tâm: “...... Cậu cứ đi đi, mình phải đi xem các bạn học khác thế nào đã.”
Lục Phong Châu: “Vừa rồi anh nhìn rồi, tất cả đều ổn.”
Đường Uyển Tâm: “......”
Bạn học Lục, cậu đột nhiên cần mẫn như vậy, đúng là không tầm thường nha.
Lục Phong Châu nhàn nhạt giải thích: “Ngâm suối nước nóng có rất nhiều tác dụng đó, rất thích hợp để giảm bớt mệt nhọc.”
“......”
-
Nửa giờ sau, Lục Phong Châu vào Đường Uyển Tâm một trước một sau ra khỏi phòng, ánh mắt Tiểu Đào rơi xuống người Đường Uyển Tâm, “Sao cậu không thay quần áo?”
Đường Uyển Tâm: “Tự nhiên thay quần áo làm gì?”
Tiểu Đào: “Thay áo tắm ấy? Không phải đã nói lát nữa sẽ đi ngâm suối nước nóng sao?”
Đường Uyển Tâm: “Ai nói?”
Tiểu Đào chỉ vào Lưu Môn Đình, “Cậu ấy.”
Lưu Môn Đình lại nhìn Lục Phong Châu, cậu ta bước nhanh đến chỗ Lục Phong Châu, nghiêng người hỏi nhỏ, “Anh, sao lại thế này? Không phải đã nói chúng ta cùng đi ngâm suối nước nóng sao?”
Lục Phong Châu sờ sờ cánh mũi, đánh chết cậu cũng sẽ không thừa nhận mình đi thuyết khách thất bại, “Mày hỏi cô ấy đấy?”
Đường Uyển Tâm quơ quơ quyển vở trong tay, mình còn nhiều chuyện chưa sắp xếp xong nữa, các cậu cứ đi trước đi.”
Lục Phong Châu: “......”
Cô không đi, bọn họ còn đi cái rắm ấy.
Lưu Môn Đình ngậm miệng, nuốt câu chửi thề vào bụng: Anh Châu quá là cùi bắp.
Còn ngốc hơn heo.
Tiểu Đào thấy Đường Uyển Tâm không đi, cong môi nói: “Vậy mình cũng không đi, hai người các cậu đi chơi vui vẻ nhé.”
Lưu Môn Đình: “......”
Hai tên nam sinh thôi đi cái trứng ấy mà đi.
Kế hoạch tác chiến đầu tiên thất bại, Lưu Môn Đình bắt đầu kế hoạch thứ hai, “Vậy thì Đường Uyển Tâm cậu cứ làm việc của mình trước đi. Đến lúc làm xong thì nhớ nói cho chúng ta biết, hôm nay thời tiết có hơi nóng, nếu không thì muộn chút nữa chúng ta cùng đi bơi lội, thế nào?”
Trước khi đi du lịch Tiểu Đào đã mua một bộ Bikini rất đẹp, thấy có người rủ đi bơi lội, đáy mắt cô ấy sáng lên, chắp tay trước ngực, khẽ meo meo: “Đi thôi, đi đi mà.”
Đường Uyển Tâm có thể trực tiếp từ chối Lục Phong Châu, nhưng lại không có biện pháp từ chối Tiểu Đào, cô cong môi, “Như vậy cũng được, các cậu có thể đi trước. Mình làm xong việc sẽ đến hồ bơi tìm mọi người.”
Tiểu Đào đã quá quen thuộc với chiêu lâm trận bỏ chạy này của cô, lớn tiếng