Chuyện Đường Uyển Tâm là nữ thần may mắn dấy lên làn sóng thảo luận trong trường cấp ba Thánh Hiền một thời gian rất dài. Vốn thành tích học tập của cô đã rất tốt, kì thi vừa rồi còn thi được thủ khoa của khối, đã là tiêu điểm chú ý của mọi người, không ngờ tiêu điểm này còn có một thân phận bí ẩn.
Hơn nữa, cái thân phận bí ẩn này quả thực làm mọi người dọa chấn kinh.
Sau đó, cảm nhận về Đường Uyển Tâm trong lòng các học sinh của trường cấp ba Thánh Hiền biến thành phong cách như vậy ——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xin hỏi, đàn chị Đường có ở đây không?”
Đồng học lớp ba khối 11: “Ai?”
Nam sinh: “Đàn chị Đường Uyển Tâm có ở đây không?”
Mỗ đồng học xua xua tay, “Không có.”
Nam sinh: “Vậy làm phiền bạn, sau khi cô ấy trở về thì giao cái này cho cô ấy.” Một phong thư cộng thêm một hộp chocolate.
Người nào đó nhận lấy, phất phất tay, “Được rồi, bạn đi đi, mình sẽ nói cho cậu ấy.”
Nam sinh đi rồi, người bên cạnh bạn học kia khe khẽ nói nhỏ, “Đây là người thứ mấy trong hôm nay?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thứ 10 hay là thứ 11? Không nhớ rõ nữa, mỗi ngày nhiều người tới như vậy, ai rảnh mà đếm cụ thể.”
“Nhưng mà, lần này đúng là Đường Uyển Tâm đoạt hết nổi bật rồi. Từ đàn em khối 10 đến đàn anh khối 12 đều vội vàng đưa thư tình với tặng quà cho cậu ấy.”
“Hừ, đừng nói nữa.” Nam sinh đang cầm quà nhanh chóng chạy đến bàn học của Đường Uyển Tâm, nhét đồ vào ngăn bàn của cô.
Cậu ta vừa mới làm xong thì sau lưng đã có người cầm bóng rổ đi vào.
Gương mặt Lục Phong Châu lạnh lùng, đứng yên trước mặt người nào đó, “Sau này nếu lại có người tặng quà hay đưa thư tình cho Đường Uyển Tâm thì cứ ném hết đi cho tôi!”
Mỗ đồng học: “Chuyện này...... Như vậy không tốt lắm đâu?”
Lục Phong Châu hạ giọng, “Vậy thì tôi sẽ ném cậu vào thùng rác, cậu thấy như vậy có được không?”
Người nào đó xua tay, “Mình biết rồi, mình biết rồi. Sau này sẽ không truyền đồ hộ các nam sinh của lớp khác nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Phong Châu lấy mấy món đồ từ trong ngăn bàn của Đường Uyển Tâm ra, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném chúng vào thùng rác.
Bây giờ, Đường Uyển Tâm đang là nhân vật phong vân trong trường học, có những người cho dù có quen biết hay không đều muốn đến nói chuyện kém fame của cô, nhưng trước đó Đường Uyển Tâm đã lén lút cảnh cáo Lục Phong Châu không được công khai mối quan hệ bọn họ.
Tuy cậu rất tức giận, nhưng lời bạn gái nói không thể không nghe.
Cho nên, lượng dấm uống mỗi ngày càng ngày càng nhiều.
Lưu Môn Đình thường kinh ngạc cảm thán: “Trên người anh Châu tỏa ra mùi chua nồng nặc, ánh sắp tiến hóa thành dấm tinh rồi có biết không?”
Lục Phong Châu nhấc chân đá vào mông cậu ta, “Lăn ——”
Lưu Môn Đình phối hợp lăn xa.
Đường Uyển Tâm và Tiểu Đào cùng đi WC về, vừa mới bước chân vào phòng học đã có bạn học nháy mắt ra hiệu cho cô. Đường Uyển Tâm lập tức bắt được tín hiệu, cô mỉm cười, nhẹ gật đầu, không tiếng động nói: “Cảm ơn.”
Sau đó ngước mắt nhìn về phía góc sau của phòng học, nơi đó có thiếu niên đang ôm ngực nhắm mắt nghỉ ngơi. Phần mũ áo to đùng được kéo xuống, che hết cả khuôn mặt, chỉ lộ ra phần cằm nhòn nhọn, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, quanh thân tản ra khí thế “Ông đây đang khó chịu”.
Đường Uyển Tâm chậm rãi đến gần, đứng yên bên cạnh Lục Phong Châu, nhìn ly nước trống rỗng trên bàn của cậu, giơ tay cầm lấy, bỗng nhiên, cổ tay bị một bàn tay hữu lực bắt lại.
“Đừng nhúc nhích.”
“Cốc của cậu không còn nước, mình đi lấy cho cậu một chút nhé?” Đường Uyển Tâm cười nói.
Lục Phong Châu ngẩng đầu, vành mũ giật giật, lộ ra đôi mắt hẹp dài, ánh mắt u ám thâm trầm, cậu lấy lại ly nước trống rỗng trong tay Đường Uyển Tâm, đặt nó qua một bên, rồi kéo cô lại gần, “Gần đây luôn có người thích tặng quà cho em.”
Ngữ khí vô cùng âm trầm.
Đường Uyển Tâm cong môi, hạ giọng, “Tức giận sao?”
Lục Phong Châu cũng không giấu giếm, “Ừm.”
Tay Đường Uyển Tâm đặt lên vai cậu, “Tình cảm của em với anh như thế nào thì chắc anh cũng biết, anh đừng ăn dấm lung tung.”
Lục Phong Châu nhướng mày hỏi: “Khi nào có thể công khai?”
Đường Uyển Tâm nghĩ nghĩ, “Đại học đi, đến lúc lên đại học chúng ta sẽ công khai.”
Lục Phong Châu: “......”
Mẹ nó, còn phải đợi lâu như vậy!
Đường Uyển Tâm: “Sau này em sẽ bảo những người đó đừng tặng nữa.”
Lục Phong Châu: “Nếu còn có thằng nào dám đưa, anh sẽ đánh thằng đó.”
Càng nói càng giở tính trẻ con.
Đường Uyển Tâm mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu, “Được.”
Ngọn lửa tức giận trong lòng Lục Phong Châu dần lắng xuống, tầm mắt lướt qua một học sinh đang hóng chuyện, ánh mắt tức khắc biến thành băng tuyết.
Người nọ vội vàng quay đầu lại, má ơi, hù chết bảo bảo rồi.
Hu hu, lão đại quả nhiên là lão đại.
Mới bị nhìn một cái đã khiến bảo bảo lạnh cả người.
Đường Uyển Tâm lại cầm lấy cái ly, “Được rồi, cậu nghỉ ngơi một lát đi, mình đi lấy nước.”
Lục Phong Châu cứng ngắc gật đầu. Cho dù bên người người khác có nghĩ như thế nào, Đường Uyển Tâm vẫn là bạn gái của cậu, cô sẽ đi lấy nước giúp cậu, và cũng chỉ lấy giúp một mình cậu thôi.
Nghĩ đến đây, Lục Phong Châu vừa lòng cong môi.
-
Ngày mùng 10 tháng 1, các học sinh cùng nghênh đón kì thi cuối kỳ. Lần này Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu được xếp ngồi cùng một phòng thi. Dù giữa hai người vẫn có vài người ngăn cách, nhưng lúc lơ đãng ngoái đầu nhìn lại luôn có thể nhìn thấy đối phương.
Trong lòng Lục Phong Châu cảm thấy mỹ mãn, loại cảm giác này không tồi.
Đường Uyển Tâm thì chỉ một lòng nghĩ tới kì thi, không suy xét nhiều như vậy.
......
Hai ngày thi qua đi rất nhanh, khi kết thúc môn thi cuối cùng, mọi người đều có loại cảm giác quen thuộc: “Rốt cuộc cũng được giải thoát rồi”.
Sau khi thi cuối kì xong, trường học bắt đầu được nghỉ, lại đến Tết Âm Lịch, bất tri bất giác, Đường Uyển Tâm đã bước vào tuổi 18.
Sinh nhật Đường Uyển Tâm là vào ngày mùng ba đầu năm, đón xong lễ giao thừa là đã sắp tới sinh nhật cô. Thời điểm này vào các năm trước, cô thường cùng người nhà đón sinh nhật, năm nay, cô lại chọn trải qua sinh nhật với bạn bè.
Đường Thắng nhìn con gái đã trưởng thành, cao đến cằm ông, nội tâm cảm khái: Vợ ơi, Tâm Tâm của chúng ta đã trưởng thành, đã là thiếu nữ 18 tuổi rồi, em ở trên trời có linh thiêng cũng có thể an giấc ngàn thu.
......
Đường Thắng đã đặt nhà hàng từ năm trước. Ngày mùng ba đó, có rất nhiều bạn học của lớp ba khối 11 đến tham gia, cùng nhau chúc mừng sinh nhật cô.
Sau khi thổi tắt ngọn nến sinh nhật, cô thầm ước nguyện vọng sinh nhật. Mong những người cô yêu thương vĩnh viễn khỏe mạnh bình an, mong cho thiếu niên của cô cả đời vui vẻ.
Bữa tiệc sinh nhật đó rất vui, các bạn học ăn ăn uống uống, cãi nhau ầm ĩ, Đường Uyển Tâm bị trét kem bơ đầy mặt.
Tiểu Đào cũng không trốn thoát, không chỉ trên mặt mà kem còn dính cả lên người cô ấy.
Lưu Môn Đình là người thảm nhất, gần