Quá trình gặp mặt cha mẹ chồng tạm xem như khá thuận lợi. Đường Uyển Tâm lớn lên xinh đẹp dịu dàng, hơi trang điểm vào một chút liền giống như tiểu thư khuê các bước ra từ bức họa, ba Lục vừa lòng gật gật đầu.
Mẹ Lục lại là người khá nghiêm khắc, lúc nhìn người khác đều phải soi xét kĩ càng. Kỳ thật, bà vốn không đồng ý chuyện đính hôn của con trai. Hai đứa bé còn nhỏ như vậy, đính cái gì mà hôn, sau này lớn lên sẽ có cơ hội gặp được nhiều người tốt hơn, lúc đấy quyết định vẫn chưa muộn. Nhưng mà, bà cũng không lay chuyển được quyết tâm của con trai.
Sau khi hai mẹ con trao đổi nhiều lần không có kết quả, bà đành phải không tình nguyện tới gặp mặt “con dâu tương lai”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Uyển Tâm cũng cảm nhận được mẹ Lục không vui, nhưng nể mặt Lục Phong Châu, cô cũng không nói gì.
Lần đầu tiên gặp mặt, kết thúc xem như khá thuận lợi.
Sau đó là hai bên thông gia gặp mặt, thương lượng công việc đính hôn, toàn bộ quá trình đều khá thông thuận, ngoại trừ Đường Uyển Tâm, những người còn lại có vẻ đều vui vẻ.
Đến Tiểu Đào cũng suốt ngày hô to gọi nhỏ: “Tâm Tâm, chúc mừng cậu.”
Đường Uyển Tâm: “Mình cứ cảm thấy như đang nằm mơ vậy.”
Tiểu Đào: “Nằm mơ là đúng rồi, chuyện ảo ma can na đa thế này, nếu không phải xảy ra trên người cậu và Lục Phong Châu, mà xảy ra trên người người khác, thì khẳng định chẳng có kết quả thế này đâu. Mình quả thực quá hâm mộ các cậu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Uyển Tâm ăn một ngụm kem, “Hâm mộ à? Nếu không chúng ta cùng nhau đính hôn đi? Trói Lưu Môn Đình của cậu tới?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Đào híp mắt cười, “Mình thấy cũng được đấy.”
Chỉ là bọn họ còn chưa kịp trói Lưu Môn Đình lại, đã nhận được tin tức cậu ta xuất ngoại. Lưu Môn Đình đi vô thanh vô tức, ngay cả số di động cũng thay đổi.
Tiểu Đào đã khóc sướt mướt mấy ngày trời, “Cậu ấy vì trốn ta đấy. Chắc chắn là cậu ấy không muốn liên ngụy đến mình.”
Đường Uyển Tâm ôm Tiểu Đào vào trong lòng, an ủi, “Ngoan, đừng khóc.”
Chuyện Lưu Môn Đình xuất ngoại khiến tâm trạng mọi người ỉu xìu suốt mấy ngày, tận đến ngày đính hôn, cảm xúc của ba người mới tốt lên một chút.
Ngày đính hôn đó, Đường Uyển Tâm đầu đội một chiếc vương miện, trên người mặc lễ phục dạ hội màu trắng, gương mặt được trang điểm tinh xảo, môi hồng răng trắng, vành tai mượt mà đeo khuyên tai kim cương lóng lánh, lúc cô di chuyển sẽ đuôi khuyên tai lắc lư theo, ánh sáng lấp lánh bắn ra bốn phía, tựa như tiên nữ giáng từ trên trời xuống.
Bọn họ chỉ tổ chức một buổi tiệc đính hôn nhỏ, chỉ mời bạn bè thân thích, không có người ngoài.
Đường Uyển Tâm kéo cánh tay Đường Thắng, từ từ đi vào, đứng yên trước mặt Lục Phong Châu, đoạn hành trình tiếp theo là Lục Phong Châu dắt tay Đường Uyển Tâm cùng nhau đi.
Hôm nay Lục Phong Châu mặc Âu phục chính thức, một thân tây trang màu đen phác họa ra dáng người thon dài cao lớn của cậu, cậu mỉm cười nhìn Đường Uyển Tâm, từ lông mày đến ánh mắt đều hiện rõ vẻ vui mừng, ngày mà cậu chờ mong suốt ba năm rốt cuộc cũng tới rồi.
Thiếu nữ của cậu, từ đây về sau sẽ thật sự là của cậu.
......
Nói là tiệc đính hôn, nhưng Đường Uyển Tâm lại có cảm giác quen thuộc như bước trên thảm đỏ kết hôn, tâm tình ngũ vị tạp trần, ngoại trừ khẩn trương còn có rất nhiều loại cảm xúc khác.
Lục Phong Châu đặt tay cô lên khuỷu tay mình, cùng cô đi lên trên bục, dưới sự chứng kiến của hai bên gia đình, hoàn thành nghi lễ đính hôn.
“Tâm Tâm, ta yêu ngươi.”
Phù rể mang một chiếc hộp lên, Lục Phong Châu lấy một chiếc nhẫn từ trong đó ra, đeo lên