Trợ lý gõ cửa đi vào, trong tay còn xách theo rất nhiều túi nilong, tổng tài nói muốn ăn cháo, nhưng lại không nói muốn ăn loại cháo nào, vì vậy anh ta đành phải mua mỗi loại một phần.
Tiểu Đào nhìn mấy túi cháo, mở to mắt, làm gì vậy?
Tính toán mở cửa hàng bán cháo sao?
Trợ lý giải thích: “Lưu tổng, tôi không biết La tiểu thư thích ăn khẩu vị gì, nên đành phải mua mỗi loại một phần.”
Lưu Môn Đình cho anh ta một ánh mắt tán dương.
Trợ lý vui sướng lui ra ngoài.
Lưu Môn Đình mở túi ra, “Muốn ăn loại nào?”
Tiểu Đào nhìn nhìn, “Cháo gạo kê.”
Lưu Môn Đình lấy ra một phần cháo gạo kê, mở sẵn nắp ra, lấy cái thìa, chậm rãi quấy.
Tiểu Đào: “Để tôi tự mình làm đi.” Cô không có thói quen để người khác đút cơm cho mình, những thứ đó thuộc về phúc lợi của nhóm tiểu công chúa kiêu ngạo, còn cô ấy à, chỉ là một nhánh cỏ dại, không chịu được cảnh người khác chăm sóc.
Lưu Môn Đình lắc đầu, “Tay em không tiện.”
Tiểu Đào: “Tôi vẫn còn một tay khác.”
Lưu Môn Đình: “Anh muốn đút cho em ăn.”
Một câu thành công chặn họng mấy câu nói kế tiếp của Tiểu Đào.
Tiểu Đào: “......”
Được rồi, anh muốn đút thì cứ để anh đút đi.
Cô há mồm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Môn Đình cúi đầu thổi vài cái, rồi mới đưa thìa cháo đến bên miệng cô, anh đút rất cẩn thận, sợ cô bị nóng.
Còn cô lại ăn thật nhanh, sợ anh sốt ruột.
Hai người đều yên lặng đứng trên lập trường của đối phương để suy xét vấn đề.
Ai có thể nói bọn họ không yêu nhau?
Ai dám nói bọn họ không yêu nhau?
Một chén cháo gạo kê, ăn hết trong vòng mười phút.
Lưu Môn Đình lấy khăn giấy tới, Tiểu Đào nhận lấy, loại chuyện lau miệng này, để cô tự mình làm thì hơn.
Lưu Môn Đình nhìn khăn giấy bị lấy đi, kỳ thật anh vẫn muốn giúp cô lau.
Thôi, lần sau đi.
Màn đút cơm kết thúc, Lưu Môn Đình cũng tùy tiện ăn một phần cháo.
Khác với khi còn đi học, hiện tại anh thật sự thành một người đàn ông rụt rè có lễ nghi có khí chất, đến ăn cơm cũng lộ vẻ thong thả ung dung.
Dư quang nơi khóe mắt Tiểu Đào ngó qua, cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng lớn, giống như cực nam cực bắc vậy, chỉ sợ cả đời này cũng không có cơ hội ở bên nhau.
Khóe môi cô trề xuống, không tiếng động thở dài.
Lưu Môn Đình không biết ý nghĩ của Tiểu Đào.
Lúc này anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là anh tuyệt đối không thể bỏ lỡ người con gái này.
Anh muốn theo đuổi cô lại một lần nữa.
Anh muốn cô yêu anh.
Lưu Môn Đình điều chỉnh ánh đèn, “Thời gian không còn sớm, em nhanh chóng ngủ một lát đi.”
Tiểu Đào: “Thời gian không còn sớm, anh vẫn nên trở về đi.”
Lưu Môn Đình: “Không được, anh muốn ở chỗ này trông em.”
Tiểu Đào: “Tìm hộ công là được.”
Lưu Môn Đình: “Thời gian quá muộn rồi, hơn nữa ngày mai là em đã có thể xuất viện, không cần tìm hộ công.”
Anh còn có một câu giấu trong lòng không nói, tìm anh là được.
Anh nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì.
Tiểu Đào cố tình gây sự đáp: “Nếu đã như vậy, anh càng không cần ở lại đây, tự tôi cũng có thể lo cho bản thân mình.”
Nếu đến bây giờ Lưu Môn Đình còn không nghe ra cô đang đuổi người, thì coi như anh sống uổng phí hơn hai mươi năm rồi.
Anh cũng không che giấu tâm tình, trực tiếp hỏi: “Không thích anh ở lại đây đến thế sao?”
Tiểu Đào: “......!Cũng không phải.”
Lưu Môn Đình: “Như vậy là được rồi, quyết định thế đi, đêm nay anh ở lại đây với em.”
Tiểu Đào: “......”
Không phải, cô còn chưa nói xong đâu.
Sao người này có thể cắt câu lấy nghĩa, còn có thao tác như vậy à??
Lưu Môn Đình đè bả vai cô xuống, “Ngủ đi.”
Tiểu Đào do do dự dự hỏi: “Vậy còn anh?”
Lưu Môn Đình: “Chờ em ngủ rồi, anh sẽ đi ngủ.”
Tiểu Đào không nói nữa, nếu anh nhất quyết muốn ở lại thì cứ để anh tùy ý ở lại đi.
Dù sao mấy năm nay cô vì nhớ anh cũng đã vượt qua không biết bao nhiêu đêm mất ngủ, hôm nay đến lượt anh trông cho cô.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, cơ thể và tâm trạng đều thoải mái không còn khó chịu như trước, ngược lại bây giờ cô còn cảm thấy rất vui vẻ, khóe miệng cong lên là minh chứng.
Lưu Môn Đình chờ Tiểu Đào ngủ say, giơ tay phủ lên mái tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt toàn là tình nùng ý mật.
Anh nhớ lại có một lần anh làm vật lý trị liệu, cảm giác lúc đó quá thống khổ, đau giống như muốn chết đi.
Khoảnh khắc khi ngất xỉu đó, hình như anh thấy được một bóng người.
Thiếu nữ vui vẻ nhảy nhót, trên mặt là nụ cười xán lạn tràn đầy sức sống.
Cô nhảy rất cao, vừa nhảy vừa hừ ca.
Ca từ lúc này anh đã không còn nhớ rõ, chỉ biết tóm lại là rất êm tai.
Anh chính là dựa vào một chút kí