Vô Tướng sơn, Thiếu Lâm tự.
Một đám tiểu sa di ra sức vung quyền, tiểu sư huynh Đức Trì đi qua đi lại kiểm tra, thỉnh thoảng y sẽ sửa lại động tác sai của một vị sư đệ nào đó, trên mặt luôn hiện lên nét hòa ái.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên sau lưng Đức Trì:
"Đức Trì sư huynh, đệ có điều thỉnh giáo."
"Ồ, Huyền Định sư đệ, có gì cứ nói, là nghi vấn trong võ công sao?" Đức Trì hòa ái nói.
"Không phải, đệ chỉ cảm thấy luyện La Hán quyền quá dễ dàng." Huyền Định thành thật nói.
"Quá dễ? Đệ cảm thấy đã luyện tốt rồi sao?" Đức Trì vẫn giọng điệu nhẹ nhàng hỏi lại, việc này không xảy ra thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng vẫn có, vài vị sư đệ tự cảm thấy bản thân tư chất hơn người, chỉ luyện võ được vài tháng đã cảm thấy vô địch cùng cảnh giới muốn luyện thứ khác, mấy tên đó chẳng phải đang thành thật vung quyền dưới kia sao!?
"Sư huynh, mời!" Huyền Định không nhiều lời bày ra thủ thế.
Đức Trì thấy vậy cũng làm thủ thế cười nói:
"Ta sẽ hạn chế thực lực lại Uẩn Khí cảnh, nếu đệ có thể chạm được vào ngực ta, vậy đệ muốn học gì cũng có thể."
…
3 phút sau.
Huyền Định cúi người dồn nội lực vào đầu quyền tấp thẳng đến bụng Đức Trì, Đức Trì đảo tay chặn lại, nhưng Huyền Định đột nhiên đổi hướng giữa chừng bắt lấy cổ tay y kéo mạnh, tay còn lại thừa dịp Đức Trì mất trọng tâm móc ngược lên vừa sát cằm y thì ngừng.
Đức Trì duy trì tư thế này vài giây mới phản ứng lại thu hồi, trong mắt hiện ra vẻ tán dương và bất ngờ sâu sắc nói:
"Huyền Định sư đệ ngộ tính thật xuất chúng, mới luyện tập 1 tháng mà đã làm chủ La Hán quyền đến mức độ này, thật sự hiếm thấy, ngày mai đệ theo ta đến Tàng Kinh Các một chuyến." ánh mắt y nhìn Huyền Định đã khác hoàn toàn, mới học La Hán quyền 1 tháng mà đã đạt tới trình độ này, tuyệt đối là thiên tài xuất chúng.
Phải biết La Hán quyền dễ nhập khó tinh, cho dù là Đức Trì cũng cần 2 năm mới có thể nắm giữ tinh túy trong đó, nhưng Huyền Định chỉ cần 1 tháng đã đánh thắng được y, cho dù đã áp chế cảnh giới, nhưng kinh nghiệm còn đó, loại tư chất này cho dù không có thiên phú tuyệt thế, nhưng chỉ cần dựa vào ngộ tính siêu việt này cũng có thể khai Linh Niết Bàn!
…
Lâm Thanh ngồi xếp bằng trên giường ngủ, bội kiếm tinh xảo im lặng nằm trong vỏ gác trên đầu gối.
"Cốc cốc… cốc cốc" tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, kèm theo đó là một giọng nữ:
"Lâm thiếu hiệp, Trần chấp sự bảo ta đến thông báo với ngài chuyện quan trọng."
"Cửa không khóa." Lâm Thanh nhẹ đáp lại, cánh cửa mở ra, một thị nữ bước vào phòng, nàng đến gần giường ngủ đưa ra một phong thư còn nguyên dấu đỏ nói:
"Trần chấp sự nói cần đích thân đưa tận tay ngài, địa điểm và manh mối đều ở trong đó."
"Ta biết, đa tạ cô nương." Lâm Thanh cảm ơn nhận lấy phong thư, thị nữ biết ý liếc nhìn hắn vài cái rồi đi mất, có tin đồn 2 ngày nay Trần chấp sự mời một công tử anh tuấn xinh đẹp đến làm khách, hiện tại gặp được nàng mới biết như thế nào gọi là đẹp, trong nội tâm nàng thậm chí còn sinh ra chút tự ti.
Đợi thị nữ đi xa, Lâm Thanh kiểm tra dùm quanh bằng Thấu Hồn Nhãn một vòng, xác định chỉ có một mình, hắn mở phong thư ra.
Nội dung bên trong liêm quan đến một chút tình báo của Thánh Hỏa giáo, cùng với vị trí một số cứ điểm bí mật bị phát hiện.
Quan trọng nhất là bọn họ chúng tựa hồ đang chuẩn bị hiến tế một thứ gì đó, trong lúc đột kích cứ điểm tại đông thành, bọn người Trần chấp sự còn mắt được 3 tên quỷ nhân, nhưng chúng chỉ biết rằng cấp trên đang mưu đồ một việc quan trọng, còn lại hoàn toàn mù tịt.
Lâm Thanh trầm ngâm, chuyện này không hề đơn giản như hắn tưởng tượng, trầm ngâm một hồi, hắn quyết định tự thân đi kiểm tra xem sao.
…
Một cứ điểm nào đó của Thánh Hỏa giáo, nơi đây qua mộ cuộc càn quét đã đổ nát khắp nơi, gạch vụn, cành cây, vết máu,... Khắp nơi, nhưng không có các chết nào, hẳn là đã được xử lý trước đó.
Bên ngoài có hai đệ tử Thải Vân môn canh chừng, Lâm Thanh một mình tiến vào bên trong, xuyên qua tường viện đổ xụp, hắn thấy được một căn phòng còn khá nguyên vẹn, đồ đạc bên trong ngoài hỏng hóc tan nát ra, những thứ đáng giá đã bị lấy đi hết.
Cuối căn phòng có một tủ sách bị kéo sang bên, lộ ra mật thất bên trong, Lâm Thanh đi vào mật thất, dưới nền đất mật thất bị đào rỗng, lộ ra thông đạo đi xuống, thông đạo hẹp dài chỉ đủ hai người đi song song, bên phải vách tường cứ cách vài mét lài treo một giá đuốc.
Thông qua ánh sáng lờ mờ, Lâm Thanh xuống cuối thông đạo, hắn nhìn thấy một căn phòng đá u ám được 4 ngọn đuốc lớn chiếu sáng, giữa phòng có một tế đàn đã bị phá hủy một nửa, chung quanh lưu lại nhiều vết máu cùng dấu vết chiến đấu.
Lâm Thanh mở Thấu Hồn Nhãn ra nhìn quanh, gian phòng đá hiện ra rõ ràng trong mắt hắn.
Lâm Thanh thấy được trên tế đàn đổ nát có một đốm lửa nhỏ, không phải thực thể cũng không phải linh thể, hắn lấy lệnh bài sắt ra, đốm lửa trên đó vốn tắt ngấm lúc này lại cháy lên.
Lâm Thanh híp mắt lại, hắn rời khỏi tầng hầm, càng đi xa, đốm lửa trên tấm lệnh bài càng nhỏ, cuối cùng khi rời khỏi tầng hầm khoảng gần 30m, đốm lửa tắt hẳn đi.
Lâm Thanh đại khái biết được vật này dùng để làm gì, hắn cười thầm một tiếng, theo đường cũ đi vào tầng hầm.
Lâm Thanh đi đền trước tế đàn, hắn dùng Thấu Hồn Nhãn nhìn kỹ lại, sâu bên dưới lớp đất tế đàn có một vật gì đó phát sáng lay động qua lại, nhưng mãi vẫn không thể thoát khỏi.
Lâm Thanh gọi vài tên đệ tử ngoại môn Thải Vân môn vào tầng hầm đào tế đàn lên, 1m, 2m, 3m, 4m,... 10m! Đào đất từ buổi sáng đến xế chiều, đám người mới được nghỉ ngơi, mấy tên đệ tử thở hồng hộc, may mắn bọn hắn là người luyện võ, nếu không làm việc liên tục như thế hẳn là nên thăng rồi.
Đợi bọn người rời đi hết, Lâm Thanh tự mình nhảy xuống hố đất tìm tòi, rất nhanh, hắn đã chạm phải một vật nhọn, Lâm Thanh đào vật này lên, đó là một khối tam giác trong suốt, vùng tâm có một đốm lửa thiêu đốt liên tục.
Lâm Thanh nhếch miệng cười, hắn biết mình tìm được đúng thứ rồi!
"Chẳng trách bọn họ canh giữ lỏng lẻo như vậy, thì ra đây mới là vật quan trọng, chỉ cần vật này không mất đi, hẳn sẽ không sinh ra vấn đề lớn." Lâm Thanh tự nói, lúc đầu hắn còn cảm thấy kỳ quái, tại sao chỉ trong hai ngày mà đã tìm ra được mấy cứ điểm liên tục, sau khi nhìn thấy vật này, hắn đã có câu trả lời, Thánh Hỏa giáo cố ý bị phát hiện, nhưng thứ bị phá hủy chỉ là bề ngoài, hạch tâm ngược lại hoàn toàn không bị phát giác.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!
Đáng tiếc, bọn họ gặp phải Lâm Thanh, ai nghĩ đến một thiếu niên mới 15 - 16 tuổi lại có thể luyện ra được loại đồng Thuật thao túng linh thể? Đây vốn dĩ là việc cần đắp nên Đạo Đài mới có thể làm được!
Đã có một lần kinh nghiệm, Lâm Thanh lại đến mấy cứ điểm bị phát hiện khác tự thân vận động đào móc, những nơi đó cũng đều tồn tại vật phẩm hình tam giác này, tất cả đều bị hắn đào lên.
…
Lâm Thanh quan sát một hồi, hắn nhớ lại những kiến thức có được trong Tàng Thư Các, dù cho Bạch Lâm kiếm phái là một kiếm tông, đa số thư tịch trong Tàng Thư Các đều chỉ liên quan đến kiếm, nhưng vẫn có một số lượng nhất định không ít về kiến thức khác.
Rất nhanh, Lâm Thanh đã phát hiện ra công dụng của thứ này, những vật hình tam giác này giống