Hương Trung Sơn đao chiêu mãnh liệt, lúc trước dù là hai đánh 1 cũng có thể đánh hòa, hiện tại thế cục đã cân bằng, y xuất đao không còn phải chú ý hai đường.
Nam tử trung niên sử dụng một cây phán quan bút, đầu bút rực cháy như lữa đuôi bút có tiểu sinh tử đồ luân chuyển, hẳn không phải phàm vật, mỗi khi vung bút lại vẽ ra một đường hỏa hoa.
Hương Trung Sơn đao cương như thép, thân đao được chân khí quấn quanh, lưỡi đao sáng lên màu vàng rực lóa mắt, một đao bổ tới, như càn khôn xoay chuyển, tất cả đường lui của nam tử trung niên đều bị khóa lại, khí cơ dẫn động thiên địa xung quanh rít lên âm thanh xé rách, tự nhiên chi lực không ngừng hội tụ lại quanh lưỡi đao.
"Tiếp ta một đao!! Hạo Quảng Trảm Long!"
Một đao này vậy mà lại là đao pháp Liên Đài cảnh!
Nam tử trung niên hai mắt như dao, dù lâm vào tuyệt cảnh nhưng mặt không đổi sắc phán quan bút được y vung múa trước người, vẽ ra một hình thái cực đồ, đen trắng luân chuyển, âm dương ngư xoay tròn chầm chậm.
Trường đao chém mạnh vào trên âm dương ngư đồ, lực lượng trên thân đao vậy mà bị hấp thu mất ¼, khí lưu thổi ra chung quanh như càn khôn gió táp, dưới chân nam tử trung niên không ngừng lúm xuống, mặt đất xung quanh đã không còn nơi nào lành lặn.
Hương Trung Sơn mặt mày dữ tợn bị chân khí vàng kim vờn quanh, nhìn như diêm la giáng thế, đao trong càng lúc càng trầm, chân khí kim sắc hóa thành một đầu sư tử gầm thét cắn lên âm dương ngư đồ!
Nam tử trung niên mồ hôi chảy khắp người, âm dương ngư đồ sắp không thể chống cự được nữa, phán quan bút vậy mà rạn ra một vết nứt, sau đó càng lúc càng lớn, cuối cùng "rắc" một tiếng nát bấy, đại đó thuận thế xé nát âm dương ngư đồ chém ngang ngực y, một đường máu đỏ rực sâu tận xương rách toác, nam tử trung niên đến cuối cùng chết đi vẫn một vẻ mặt như lúc đầu, không gianh không sợ, hai mắt y mở trừng trừng chết đi.
…
Chiêu Phúc Hải song quyền như núi, Luyện Tâm đường là thể tu thuần túy, không như những môn phái khác lấy khí làm gốc, bọn họ quan niệm khí chỉ là phụ trợ, cơ thể bền chắc dẻo dai không thể phá vỡ mới là chính đạo, vì vậy mỗi đen tử dù cho chân khí đều cực kỳ hùng hậu, nhưng tất cả chỉ dùng để cường hóa nội thể.
Chiêu Phúc Hải xuất quyền liên tục không dứt, chiêu chiêu liên miên không nghỉ lấy một nhịp, ngoài thân hắn không hề có một chút chân khí nào lưu chuyển, nhưng mỗi quyền vung lên đều mang theo âm thanh phá không, không gian xung quanh còn xuất hiện vặn vẹo.
Quỷ nhân đối chiến với hắn cũng không phải hạng xoàng, vẩy cá trên người gã toàn bộ dựng lên, mỗi lần va chạm đều sẽ cắt chém mục tiêu, một người một quỷ quyền quyền đến thịt, cho dù không hoa mĩ như những người khác, thế nhưng trình độ tàn không hoàn toàn chẳng kém chút nào!
Bỗng nhiên cả hai ăn ý tách ra, bọn họ đột nhiên cảm nhận được một đạo kiếm khí khủng bố đột ngột xuất hiện.
Chiêu Phúc Hải nhìn chằm chằm quỷ nhân, khóe mắt y liếc nhìn sang, quỷ nhân cũng tương tự, bọn họ thấy được một người bị kiếm khí thuần trắng bao phủ không rõ mặt mũi, cả người hắn hoàn toàn là bạch quang, một thanh kiếm tràn đầy "kiếm" được hắn cầm trong tay, cặp mắt thiên lam hờ hững.
Người kia chỉ trong chớp mắt đã chém đôi quỷ nhân nhiều lưỡi, quỷ nhân vảy cá không kìm được hô lên:
"Đại ca!"
Gã phẫn nộ bỏ qua Chiêu Phúc Hải lao đến Lâm Thanh, tất cả vảy cá trên người đều dựng thẳng, quỷ khí lưu chuyển đến hai tay không còn chút nào bảo vệ cơ thể, hoàn toàn từ bỏ phòng thủ!
"Ta giết ngươi!" gã điên cuồng hét lên, hai anh em bọn họ từ nhỏ đã nương tự vào nhau mà sống, trong tộc luật lệ hà khắc, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền tồn tại, anh em bọn họ chỉ tin tưởng bản thân và đối phương, hiện tại người thân duy nhất bị giết chết ngay trước mắt, quỷ nhân vảy cá không còn giữ được lý trí nữa.
Chiêu Phúc Hải vội vàng theo sau.
Lâm Thanh hai mắt thong dong, nhưng kiếm trong tay không hề nhẹ nhàng chút nào, kiếm khí phát tán ra xung quanh cắt vào mặt đá, hắn vung lên một kiếm, không có chiêu thức, chỉ đơn thuần là kiếm, một kiếm dẫn theo vô vàn kiếm ý chém lên song quyền của quỷ nhân, nhưng không hề bị trở ngại như tưởng tượng của đám người, một kiếm này chém đôi quỷ nhân nhiều vảy, không có một chút khó khăn nào cả!
Kiếm ý theo vết chém tuôn vào cơ thể thể quỷ nhân, quỷ khí trong cơ thể gã bị cơn bão kiếm ý xoắn nát, tất cả cơ quan nội tạng đều bị quét sạch thành vô số cặn bã, cả cơ thể quỷ nhân đột nhiên nát bấy, đồng thời, tên quỷ nhân nhiều lưỡi cũng tan thành mảnh nhỏ, kiếm ý từ bãi máu tiết ra cắt lên mặt đất quanh thi thể!
Chiêu Phúc Hải nửa đường dừng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn người kia, một kiếm khách cường đại đột nhiên xuất hiện, không biết là phúc hay họa.
"Là ta." người kia mở miệng, nghe được âm thanh này, Chiêu Phúc Hải lập tức biết được đối phương là ai, nhưng hắn vẫn nghi ngờ hỏi:
"Lâm thiếu hiệp?"
Thật sự là khó mà tin nổi, một người trước đó còn là Uẩn Khí đỉnh phong, hiện tại đột nhiên một kiếm chém chết hai quỷ nhân tương đương với Dẫn Mạch cảnh đỉnh phong, điều này thật sự cực kỳ phi logic!
"Còn có thể là ai?" Lâm Thanh cười nói, ánh măt hắn liếc sang u Dương Vũ Yến cùng Hoàng Hồng Gia, hai người này vẫn đang kịch đấu.
u Dương Vũ Yến như linh xà vờn quanh Hoàng Hồng Gia, không biết nàng lấy đâu ra một cặp song đao, mỗi tay một đao cận thân áp sát Hoàng Hồng Gia khiến y rất khó phát huy ra lợi thế của trường thương.
Đột nhiên, một thanh kiếm vô thanh vô tức đánh tới, công kích không có chút giấu hiệu nào đột ngột xuất hiện, u Dương Vũ Yến không kịp phản ứng lại, có thể theo bản năng tránh né qua, nhưng nàng vẫn bị lưỡi kiếm sượt qua ngang eo, kiếm ý chỉ một thoáng chạm qua đã tuôn vào vết thương, lục