Huyền Định lờ mờ có chút ý thức, hắn cảm nhận được có một bàn tay nhỏ nhắn đang vuốt ve trên cơ thể mình, ngực, rồi xuống một chút bụng, cuối cùng bàn tay kia nắm lấy dương vật phía dưới.
Bàn tay nắm lấy côn thịt nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác ấm áp mềm mại không ngừng kích thích, truyền đến khắp toàn thân hắn, hắn dần cảm nhận được một thận thể mềm mại thong thả áp sát lên người mình, một bàn tay của nàng vuốt lấy khuôn mặt hắn, bàn tay kia vẫn hoạt động nhẹ nhàng bên dưới.
Huyền Định cố gắng mở mắt ra, hắn nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, cặp mắt yêu dị đỏ như máu, mái tóc huyết hồng xõa tung, trên thân thể mảnh mai của nàng không có lây một mảnh vải, da thịt hồng hào mượt mà, toàn thân cao thấp không ngừng dán lên người hắn.
Đôi môi hồng hào của nàng hé ra, chệ s lưỡi đinh hương mềm mại liếm lên lồng ngực hắn, dần dần xuống bụng, rồi kéo một đường chạm hẳn lên dương căn đang căng cứng.
Nữ tử liếm lên đầu rùa, nàng há rộng miệng ra dần nuốt lấy thân côn, từ trên xuống dưới, cuối cùng, cả côn thịt to dài đã bị nàng nuốt hết xuống họng, cặp mắt gợi cảm từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt Huyền Định không có chút xấu hổ nào.
Huyền Định dần bình ổn cảm xúc hỗn tạp trong lòng, lý trí thanh tỉnh đánh giá nữ tử kia, hắn kinh dị phát hiện, nàng vậy mà lại là nữ tử tóc đỏ chính tay hắn giết chết tại nhiệm vụ lần trước!
Nàng lúc này không còn tràn đầy huyết tính như lúc trước, cả người toát ra một cỗ mỹ lệ khó mà nói nên lời.
Huyền Định thở nhẹ, đây là tâm ma, nhất định là tâm ma, ta phải mau chóng tỉnh lại, không thể tiến thêm! Hắn thầm nhủ trong lòng, tâm thần bắt đầu vận chuyển tâm pháp thanh tâm.
Hắn giật mình bật dậy trên giường, xung quanh vẫn là thiện phòng cũ kỹ, vài tên tiểu sa di khác nằm ngủ ngáy to, tư thế kỳ quái.
Huyền Định hít thở từng đợt gấp rút, thanh tâm chú rất nhanh đã ổn định lại tâm thần hắn, phía dưới cương cứng cũng thong thả xẹp xuống, Huyền Định thở ra một hơi nhẹ, hắn âm thầm quyết định ngày mai sẽ ở Thiền Điện một đêm, dù không biết tại sao nữ tử kia lại thành tâm ma của mình, hơn nữa còn xuất hiện trong tình cảnh như vậy, nhưng hắn cũng chẳng muốn quan tâm nhiều.
"Ài… đầu năm nay, làm hòa thượng cũng khó." Huyền Định nói nhỏ.
…
Ngày hôm sau vẫn như bình thường, Huyền Định niệm kinh sáng, tập võ,... Kết thúc một ngày không có chút kỳ lạ nào, cuối buổi tối, hắn nhắn với sư huynh một câu, liền đi đến Thiền Điện tụng kinh.
Huyền Định dần dần nhập định, kinh phật như dòng nước không ngừng chảy quanh hắn, cả Thiền Điện trống trải chỉ có một mình hắn yên lặng niệm kinh, tiếng nói vốn dĩ nhỏ bé không chút thu hút, lúc này lại vang rõ vọng lên bốn phía đại điện.
Tâm thần Huyền Định có chút mờ mịt, hắn lại nhìn thấy nữ tử kia, lần này nàng vẫn khỏa thân, da thịt trong trắng lộ hồng, thân thể mềm mại như không xương, ánh mắt mị nhân cùng thanh thuần đan xen.
Xung quanh là mờ mịt không thấy điểm cuối, Huyền Định không hiểu có cảm giác bản thân đang "nổi," nhưng đây không phải vấn đề quan trọng, khiến Huyền Định chú ý là, hắn đang niệm kinh trong Thiền Điện, hẳn là không nên xuất hiện ảo giác, mà tâm ma thì dần dần bị thanh tẩy mới đúng, vậy mà thiếu nữ kia vẫn như không ảnh hưởng gì xuất hiện.
"Ngươi là ai!?" Huyền Định cảnh giác hỏi, hắn không phải người ngu, đến nước này còn không phải hiện người trước mắt dị thường, vậy có thể theo mấy con lợn vào lò được rồi!
"Ta chỉ là khách trọ trong người ngươi mà thôi, đây coi như là tiền thuê nhà vậy." giọng nói thiếu nữ thanh thoát như hoàng oanh, nhẹ nhàng mà phiêu phiêu, cảm giác bồng bềnh bao phủ tâm thần Huyền Định, hắn chợt cưỡng chế bản thân tỉnh táo lại!
Lý do không hề thuyết phục chút nào, ở nhờ!? Sao không phải là người khác mà cứ là ta!? Có quỷ mới tin là ngẫu nhiên!
"A, chẳng phải ngươi là người giết chết ta sao? Nếu không phải ngươi giết chết cơ thể kia, một hồi sau ta cũng có thể thanh tỉnh lại, ta chuẩn bị lâu như vậy, chỉ vừa mới có cơ hội tỉnh lại, đã bị ngươi lấy mất rồi." thiếu nữ như có thể đọc được suy nghĩ của Huyền Định nói.
"Cô có thể đọc được ý nghĩ của ta?" Huyền Định nghi ngờ hỏi.
"Đúng không?" thiếu nữ trả lời lấp lửng, nàng cười nhẹ một tiếng, thân thể tiến lại gần áp sát lên trước người Huyền Định định, cặp nhũ hoa căng đầy dán lên lồng ngực hắn, hai hạt nhỏ đã dựng cứng chọc ghẹo cơ ngực Huyền Định.
Côn thịt to lớn bị nàng kẹp lại giữa hai chân, hoa huyệt trơn tru bắt lấy đầu khấc dần dần nuốt lấy, đôi tay như bạch ngọc hoàn mỹ của nàng ôm lấy sau lưng Huyền Định, cả hai dán sát vào nhau, bên dưới dần dần kết hợp chặt chẽ.
"Ưm… ư…" thiếu nữ rên nhẹ một tiếng tiêu hồn, Huyền Định không nhịn được hừ lên một cái, hắn cố gắng giữ cho nội tâm thanh tỉnh, nhưng dù cố gắng ra sao, tâm thần Huyền Định vẫn không thể thoát khỏi nơi đây.
Hoa huyệt co thắt nhấp nhả liên tục, da thịt thiếu nữ càng lúc càng hồng hào, hơi thở của nàng nàng cũng mỗi lúc lại gấp thêm.
Dương vật căng tràn của Huyền Định bị âm đạo nhỏ bé cố sức giữ lấy, hoa tâm như có một loại lực hút vô hình nào đó mút chặt đầu rùa, các bắp thịt gắt gao ép lên thân côn thịt, dâm thủy nhơn nhớt chảy ra hai mép đùi thon chắc của nàng.
Huyền Định mặt mày nhăn nhó, nội tâm hắn tranh đấu gắt gao, nhưng xúc cảm co bóp bên dưới vẫn không mất đi nơi nào.
Rốt cục Huyền Định không thể nhịn nổi xuất ra, dương tinh trắng đục lấp đầy hoa tâm thiếu nữ, thiếu nữ cũng không nhịn nổi, nàng rên nhẹ xuất ra, âm tinh tình cùng dương dịch hòa lẫn trần ra khỏi tiểu huyệt căng đầy.
"Cô là ai? Hẳn không phải là Lưỡng Chân Kiếm, nếu đã ở trong người ta, vậy ta hẳn là chủ nhà, cũng nên biết một số chuyện chứ?" Huyền Định hỏi, thiếu nữ vẫn ôm chặt hắn không buông, ngọc thủ hờ hững vẽ vời trên ngực hắn.
Thiếu nữ ghé sát tai hắn, hơi thở tóm ngát như đinh lan phả lên vàng tai nhột nhột, nàng hé môi đáp:
"Ngươi có thể gọi ta là Hồng Trân, đợi đến thời điểm thích hợp, ta sẽ rời đi, nhưng cho đến lúc đó, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, ngươi phải đền bù cho lần trước giết chết ta."
Ài… Huyền Định thở dài trong tâm, hắn không biết phải nói gì, suy nghĩ báo cho sư trưởng bị hắn bỏ đi, ngay đến tâm thần mình còn không thể điều khiển được, ai biết nàng giết hắn có chút khó khăn nào không? Huyền Định không muốn giống như Lưỡng Chân Kiếm lúc trước, đang, là nam nhân 7 thước, đột nhiên lại phát hiện bản thân biến thành một thiếu nữ xinh đẹp mảnh mai, cảm giác đó… A di đà phật…
...
Gió đêm thong thả, trời đêm cuối hè có chút se lạnh, Lâm Thanh được một thị nữ đưa đến phong Tống Khuynh Khuynh ở hậu viện, tiến vào tòa lầu các kia, hắn thấy được nàng ngồi sau bàn nhỏ.
Thư phòng bài trí đơn giản, Tống Khuynh Khuynh ngồi sau bàn nhỏ, hai chân bắt chéo, trên người chỉ khoác một lớp áo sa mỏng manh, qua ánh nến lờ mờ, có thể thấy được cảnh xuân bên trong.
Nàng ưu nhã nhấp một ngụm tra, ra hiệu Lâm Thanh có thể ngồi xuống, hắn thuận theo ngồi trên chiếc ghế đối diện nàng vào thẳng đề chính:
"Tống trưởng lão, mới 1 ngày không gặp, không biết ngài mời ta đến Khuê phòng giờ này, là có việc gì cần nói?"
Tống Khuynh Khuynh đặt chén trà xuống, hai tay đặt trên đùi thon, nàng hơi dừng một chút mới nói:
"Lâm công tử, chuyện chữa trị linh hồn của ngươi, hai Luyện Tâm đường và Cửu Hoa môn đều không có biện pháp gì tốt lắm, vì vậy chỉ có thể dùng cách của ta, nhưng cách này có chút không tiện, cần tiếp xúc thân mật cơ thể, nếu Lâm công tử không nguyện ý, ta có thể sắp xếp người hộ tống ngươi về Nhạn sơn."
Lâm Thanh ra vẻ trầm ngâm chốc lát, kỳ thực trong lòng hắn đã có quyết định ngay tức khắc, chẳng qua hình tượng vẫn phải giữ lấy, nếu thể hiện quá mức miễn cưỡng, hoặc quá mức gấp rút sẽ khiến ấn tượng của đối phương trượt xuống rất nhanh, Lâm Thanh từ trước đên giờ vốn chính là dùng mặt kiếm ăn, đối với vấn đề này hắn rất để ý.
Do dự một chút, Lâm Thanh mới đáp lời:
"Nếu quả thật cần thiết, vậy chỉ có thể thiệt thòi cho Tống trưởng lão, ta dù sao cũng đã xuống núi, lần này chưa được bao lâu đã trở về, sợ là dau này sẽ không có mấy cơ hội nữa."
Tống Khuynh Khuynh gật nhẹ đầu không bất ngờ lắm, khóe miệng nàng không nhịn được hơi kéo lên, chỉ là một tên nhóc mà thôi, nàng dù không có mấy kinh nghiệm, nhưng sống hơn trăm năm, thế nào cũng sẽ hơn một tên nhóc