Lâm Thanh nhếch miệng nhìn nữ nhân dưới thân, bát nương, Vân Nhan là tiểu thiếp của cha hắn Lâm chưởng môn, Lâm Chính Nam cưới vào 2 tháng trước, nàng xinh đẹp động lòng người, giáng người nảy nở, phong tuyệt quyến rũ, đúng là loại hình người người mơ ước.
Lâm Thanh vừa thấy nàng đã nổi lên ý đồ, cho dù gần 1 năm buông thả đã khiến hắn tiết chế hơn, thế nhưng nhìn thấy dung mạo cùng dáng người của Vân Nhan, Lâm Thanh vẫn không thể nhịn nổi ra tay với nàng.
Tối nay là ngày đại ca cùng mẹ củ hắn cưới thiếp, vì thế Lâm chưởng môn phải tọa tại chính đường với khách nhân cả đêm, vì thế Lâm Thanh mới dám vụng trộm với Vân Nhan ngay trong phòng nàng.
Lâm Thanh ngồi dậy, hắn chuẩn bị rời khỏi đây, dù nếu sáng mai mà không dậy nổi bị người phát hiện thì chết chắc.
Đột nhiên trước mắt Lâm Thanh tối sầm lại.
…
Lúc mở mắt ra, Lâm Thanh nhìn thấy trước mắt là vô vàn sương mù, bên trong có một cột sáng lờ mờ.
Lâm Thanh cảnh giác nhìn quanh, chỉ mới một giây trước hắn còn đang vui vẻ với Vân Nhan, chớp mắt đã bị đưa đến nơi này, người làm được chuyện này cảnh giới tất nhiên là cực cao.
Lâm Thanh có chút chột dạ, nếu là người khác còn có thể bàn bạc điều kiện, nhưng nếu Lâm chính Nam phát hiện thì thật sự là xong đời, may là hắn vẫn còn sống, chân tay đủ cả, thế nên khả năng này không cao.
Hắn sờ lên người, trên thân có quần áo, may mắn may mắn.
Lâm Thanh quyết định đi đến gần cột sáng, cột sáng bắt mắt như vậy, nếu có người khác chắc chắn sẽ tìm đến nơi đó, Lâm Thanh nghĩ nếu tồn tại người nào đó, chắc họ sẽ có cùng suy nghĩ với hắn.
Cột sáng cách không xa, thế nên Lâm Thanh đi đến rất nhanh, sương mù chung quanh cột sáng bị xua tan ra, khoảng không gian này hoàn toàn trống trải.
Lâm Thanh quan sát kỹ cột sáng, Thấu Hồn Nhãn mở ra, nhưng không thu được thông tin gì khác, cột sáng hoàn toàn bị ánh sáng trắng bao phủ.
Lúc này, trong sương mù có một người đi ra, nàng có khuôn mặt tròn tròn, cặp mắt to tròn, làn da trắng sáng, tóc đen vấn lên cầu kỳ, dáng người nhỏ nhắn, y phục quý giá, hiển nhiên không phải người thường.
Thiếu nữ cùng nhìn thấy Lâm Thanh, nàng trên khuôn mặt lo lắng của nàng nổi lên vẻ thở phào, thiếu nữ nói:
"Tiểu nữ Lam Tích, Lam gia Trường Lâm thành, vị công tử này, không biết ngươi có thể nói cho tiểu nữ nơi đây là đâu không?"
Lâm Thanh lúc này một thân thanh y, tóc dài mượt buộc hờ sau lưng, khuôn mặt tuấn tú yêu dị, khiến người không dời nổi mắt, hắn hơi suy nghĩ 1 chút đáp:
"Tại hạ Lâm Thanh, Lâm gia, Lam cô nương, ta vừa mở mắt ra đã ở nơi này, cô nương cũng là người đầu tiên tại hạ gặp được."
Thiếu nữ này người khác không hỏi mà đã tự khai hết tên tuổi quê quán ra, nhìn niên kỷ nàng không lớn, chỉ chừng 14 - 15, theo cách ăn mặc, hiển nhiên là tiểu thư Khuê các đại hộ chưa trải đời.
Nghe được đáp lại, thiếu nữ có chút thất vọng, nàng lại gần Lâm Thanh, có chút rụt rè nhìn quanh, thỉnh thoảng ánh mắt như có như không đảo qua người Lâm Thanh.
…
Sau đó trong sương mù lại có 3 người đi ra, một tráng hán râu quai nón cao to, trong tay xách một thanh khảm đao, nhìn y phục hẳn là một du hiện, hai người còn lại phân biệt là một nữ nhân cao gầy, dáng người bốc lửa, ăn mặc mát mẻ, người thứ ba là một thanh niên mặc trường bào màu vàng, gương mặt anh tuấn kiên nghị, hai đầu lông mày như kiếm, mắt sáng chứa đầy tinh quang.
Tráng hán cảnh giác nhìn quanh, ánh mắt hắn tập trung vào nữ nhân kia, gã mở miệng nói:
"Kỳ Tuyết Anh, sao ngươi lại ở đây?"
Kỳ Tuyết Anh nháy mắt một cái trả lời:
"Ngươi có thể tại sao ta lại không thể?" giọng nói nàng lúc nhẹ lúc cao như gãi vào long người khác.
"Ngươi biết đây là đâu sao?" tráng hán hỏi, ánh mắt gã đảo qua Lâm Thanh khuôn mặt hòa ái cùng Lam Tích bên người hắn, sau đó lại chú ý đến công tử mặc trường bào ánh mắt bình tĩnh, biểu cảm từ tốn, cuối cùng quay trở lại trên người nữ nhân Kỳ Tuyết Anh.
"Không biết, ngươi biết không?" Kỳ Tuyết Anh nhẹ nhàng trả lời, khóe mắt nàng nhìn chú ý đến công tử trường bào màu vàng.
Tráng hán lắc đầu, mới một phút trước hắn còn ngủ trong miếu hoang, lúc mở mắt ra đã ở nơi quỷ quái này.
"Vị công tử này, ta tên Kỳ Tuyết Anh, không biết công tử tính danh là gì? Ngươi cử chỉ bình tĩnh, ánh mắt đạm bạc, chẳng lẽ rất quyen thuộc nói này sao?" Kỳ Tuyết Anh nhìn sang công tử trường bào hỏi.
Công tử kia bình tĩnh mở miệng đáp lời:
"Hàn Nguyệt Sinh, nơi này là đâu ta cũng không biết." Hàn Nguyệt Sinh ăn nói từ tốn, sắc mặt bình thản, rất khó khiến người ta tin tưởng hắn không biết chuyện gì.
Lúc này, trong sương mù đi ra hai người, một tiểu hòa thượng khoảng 13 - 14 tuổi, trên người hắn mặc tăng y màu lam, đi cùng hắn là một thiếu nữ xinh đẹp, trên người nàng mặc váy vàng, tóc buộc đuôi ngựa, trong tay xách một thanh kiếm.
Hai người này vừa xuất hiện,