Sau khi trở về tiểu viện, Lâm Thanh không lập tức liên lạc với 4 người Lý Uyển Tâm, hắn đợi đến khi Kỳ Tuyết Anh trở về, hai người trao đổi tình báo ngày hôm nay thu thập được.
"Chuyện này vốn ta đã định nói với đệ từ trước, nhưng lúc đó đệ đang tập trung chuẩn bị đột phá Dẫn Mạch, ta vốn định tối nay sẽ nói, nếu đệ đã biết rồi, vậy cũng bớt thời gian giải thích." Kỳ Tuyết Anh nói, nàng ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh, trong tay vân vê ngọn tóc, y phục mỏng manh trên người nàng áp sát vào da thịt, Lâm Thanh chỉ hơi liếc xuống đã thấy được một rãnh sâu giữa ngực nàng.
Kỳ Tuyết Anh hoàn toàn không quan tâm nói tiếp:
"Mấy ngày nay ta nghe ngóng liên tục, cũng suy luận ra một số việc.
Võ đạo nơi đây tựa hồ hoàn toàn không phát triển được, người người đều đổ sô đi tìm tiên phủ cầu đạo, những tiên nhân kia mặc dù không thường xuyên xuất hiện, nhưng chỉ cần đến một số đại thành, cơ may gặp được không phải ít.
Thế giới này tựa hồ hoàn toàn bị bọn họ chi phối, ta có tìm hiểu một số sách cổ, bên trong ghi lại một số sự tích triều đại, nếu suy nghĩ kỹ có thể nhìn thấy rất nhiều dấu tích của bọn họ, có lẽ đa phần là bịa đặt thêm thắt, nhưng chắc chắn có sự thật."
Lâm Thanh gật đầu, mấy ngày nay hắn chỉ lo tích lũy nội lực, hôm nay chỉ ra ngoài một lần, tìm hiểu không thể thấu triệt như Kỳ Tuyết Anh được, chợt, hắn hơi nhíu mày nói:
"Hành tung của bọn họ bí ẩn như vậy, mà theo như nhiệm vụ, Lục Quý bị thương phải chạy trốn, có lẽ đang bị truy sát, muốn tìm ra có lẽ không dễ.
Nếu ta cũng bị truy sát như vậy, hẳn là nện tìm một nơi dưỡng thương mới phải."
Kỳ Tuyết Anh sắc mặt có chút nặng nề, nàng cũng nghĩ đến việc này, một người đã bị truy sát lại còn mang thương trong người, theo logic bình thường sẽ trốn vào đâu đó chữa thương, chờ thương thế tốt lên rồi, lại tính tiếp cũng không muộn.
"Việc này có gấp cũng không được gì, dù sao chúng ta vẫn còn 4 tháng nữa, hiện tại hẳn là nên liên lạc với 4 người kia." Lâm Thanh bỏ chuyện này sang một bên nói, bọn họ ước định cứ một tuần sẽ liên lạc nhau một lần, hiện tại chính là thời điểm đã bàn bạc.
Lâm Thanh lấy ra hai phong thư, Truyền Thư rất tiện lợi, nhưng cũng có nhược điểm, đó là 1 mặt Truyền Thư chỉ có thể có 1 mặt tương ứng, mà Hàn Nguyệt Sinh chỉ mang 4 mặt, cho nên hai người Lâm Thanh cần phụ trách hai bên, sau đó truyền đạt lại những điều quan trọng.
Kỳ Tuyết Anh nhận lấy một phong thư, bên trong có 1 mặt giấy viết thư được gấp lại gọn gàng, nàng mở một phần mặt giấy ra, sau đó bắt đầu viết lên những thông tin thu được, Lâm Thanh cũng làm điều tương tự, hắn phụ trách liên lạc với hai người Hàn Nguyệt Sinh.
…
Đêm tối, Lý Uyển Tâm và Lam Tích ngồi kề sát nhau trong một toa xe ngựa, không gian có chút chật hẹp.
Trước mặt hai người kê một chiếc bàn nhỏ, trên bàn chỉ có một bộ nghiên bút không dùng lông mà là ngòi nhọn, cùng một chiếc đèn nhỏ, một mặt giấy thư được gấp lại vài lần, lúc này đã trải ra.
Xung quanh im ắng, chỉ có tiếng tí tách thi thoảng vang lên từ đống lửa giữa khu trại và tiếng ngáy của mấy tên hộ vệ.
Lý Uyển Tâm cùng Lam Tích xuất phát được 2 ngày thì gặp được tiêu đội này, bọn họ bị một bọn cướp chặn lại, hai người thấy vậy tiến lên giúp đỡ, sau đó biết được tiêu đội cũng đang đi đến Lang Vân thành, Ngư tiêu đầu thấy hai thiếu nữ này võ công cao cường, lại cùng đường với tiêu cục, vì vậy ngỏ ý mời hai người cùng đi, Lý Uyển Tâm đáp ứng, Lam Tích thì đồng ý hai tay hai chân, nàng cưỡi ngựa hai ngày liên tục, thật sự là ngán đến tận cổ rồi, lúc này có xe ngựa làm gì có chuyện từ chối?
Lý Uyển Tâm nhấc bút lên, nàng trầm ngâm một chút mới bắt đầu viết:
"Những ngày này ta và Lam Tích muội muội vẫn luôn dò hỏi, nhưng không thu được tin tức nào liên quan đến Lục Quý cả, nhưng từ quan sát của ta, tựa hồ thế giới này không phát triển võ đạo, mà là một loại hệ thống khác, năng lực của bọn họ rất kỳ quái, ví như: điều khiển sông nước, tạo băng hóa lửa,... Thoạt nghe có vẻ thần kỳ, thế nhưng nếu chúng ta đạt đến cảnh giới nhất định cũng có thể làm được, nhưng các "tiên nhân" kia sở dĩ vừa học vài năm đã có thể thực hiện những pháp thuật này, có lẽ là do mượn lực."
Hai người ngồi đợi một chút, trên mặt giấy bắt đầu hiện lên chữ viết:
"Chúng ta bên này cũng nghe được về tiên nhân, tạm thời chỉ có thể biết bọn họ không hoàn toàn lánh đời ẩn dật như trong miệng những người khác, ta tìm xem một số cổ thư, thấy được rất nhiều đại sự kiện lịch sử có hình bóng của bọn họ."
Trao đổi dừng ở đây, mặt giấy có hạn, vì thế 6 người đã thống nhất chỉ viết nội dung ngắn gọn vừa đủ, nếu không phải tất yếu, sẽ không viết nhiều hơn.
…
Một khách sạn nào đó trong một thành nhỏ, Hàn Nguyệt Sinh cẩn thận gấp lại giấy viết thư, từ nội dung bên trên y có thể hiểu đại khái về thế lực thống trị thế giới này, nhưng đây không phải điều 6 người bọn họ thật sự quan tâm, dù sao cũng là thế giới nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành là sẽ rời đi.
Vấn đề khiến hai người Hàn Nguyệt Sinh và Huyền Định quan tâm chính là Lục Quý kia, hiện tại cơ bản có thể xác định người này là một "tiên nhân," thế nhưng sự việc lại càng khó giải quyết, ngay cả diện mạo người này như thế nào bọn họ còn không biết, chứ đừng nói là gã đang bị thương, chắc chắn sẽ trốn đi chữa trị.
Hai người đều trầm mặc lại, Hàn Nguyệt Sinh ngồi xếp bằng trên giường vận chuyển tâm pháp, Huyền Định thì về phòng định bụng tung kinh một hồi, dù sao cũng không thể tìm ra mục tiêu nhiệm vụ, còn không bằng niệm chút kinh sau đó vận chuyển tâm pháp tranh thủ tăng tiến cảnh giới.
Niệm kinh được một nửa, bỗng nhiên một giọng nói nhu nhẹ có chút hư ảo vang lên trong đầu làm Huyền Định giật bắn mình:
"A, ngươi không phải hòa