Tháng 3 mùa xuân, đủ loại sắc hoa thi nhau đua nở, thỉnh thoảng lại có một cơn mưa phùn nhè nhẹ lớt phớt qua trời, Du Ngự Yên bước đi bình tĩnh.
Nàng gương mặt xinh đẹp, ngũ quan vừa thuận mà hợp, mái tóc dài đen nhánh nửa xõa xuống sau gáy được một dải lụa hồng cố định.
Y phục của nàng gọn gàng ngăn nắp, vừa nhìn đã biết là tiểu thư có gia giáo, trước ngực có một nút thắt hình hồ điệp.
Trên đường người qua người lại, khung cảnh tấp nập ồn ã.
Đột nhiên, thần thức của nàng cảm nhận thấy gì đó không đúng, không gian xung quanh vốn bình thường không có gì lạ, nhưng thần thức không ngừng nhắc nhở nàng có loại cảm giác bị nhìn chằm chằm.
Điều này làm sao có thể!? Rõ ràng nàng đã sử dụng một chút thuật pháp khiến bản thân biến mất khỏi nhận thức của những người khác.
Du Ngự Yên âm thầm vận chuyển linh lực trong người, lòng bàn tay phải của nàng âm thầm nắm lại, bên trong có một đốm sáng ẩn hiện.
Du Ngự Yên dần dần thay đổi phương hướng, không quay về Du phủ, mà lẫn vào nơi càng đông đúc hơn.
Qua hồi lâu, loại cảm giác bị nhìn chằm chằm kia vẫn chưa biến mất, tâm thần nàng hơi căng lên một chút, nhưng dù sao bản thân nàng chính là một tu sĩ Luyện Khí kỳ ngũ tầng, thức hải mở ra trọn vẹn, vì vậy có thể tự trấn định bản thân rất dễ dàng.
Du Ngự Yên làm như không có gì đổi phương hướng, càng lúc xung quanh càng vắng người, đến cuối cùng là một ngõ nhỏ, bên trong không gian không quá rộng rãi, chỉ đủ cho một chiếc xe ngựa khó khăn lách qua.
Ngõ nhỏ không có hơi người, không khí âm u ẩm ướt, Kiến Hoa thành quanh năm mưa nhiều, mà nơi đây nằm giữa hai bên phủ các, vì vậy ít khi thấy ánh mặt trời.
"Là ai!? Ra đây! Ta biết ngươi nghe được.
Tại sao lại theo dõi ta?" Du Ngự Yên cảnh giác dò hỏi, nơi này chỉ có một lối, nàng không cảm nhận được chút linh lực nào trên người đối phương, vì vậy cho rằng đó chỉ là một phàm nhân có nhận thức mạnh hơn 1 chút kết hợp với phương pháp truy tung đặc biệt mà thôi, bản thân nàng chỉ cần dùng chút thuật pháp là có thể khống chế dễ dàng.
Không gian chung quanh vẫn im ắng lạ thường, chỉ có âm thanh giọt nước nhỏ lách tách từ góc ngói xuống mặt đất, một con mèo hoa lười biếng nằm ngủ trên đầu tướng mở nửa con mắt lúc lắc cái đuôi "meo" một tiếng nhìn nàng, Du Ngự Yên không tự chủ bị sự vật duy nhất phát ra âm thanh làm chú ý.
Nàng chỉ vừa thoáng đưa ánh mắt nhìn vào con mèo hoa, thần thức đã báo động kịch liệt sau lưng!
Du Ngự Yên phản ứng lại kịp thời, nàng không chút do dự vung tay về phía sau, đồng thời quay người lại muốn rút ngắn khoảng cách, tay phải nàng vốn vẫn nắm lại đã mở ra, trong đó có một ngọn lửa màu đỏ cam cháy rừng rực, theo Du Ngự Yên vung tay, kéo ra một dải hoa lửa đánh về phía người sau lưng.
Du Ngự Yên lúc này mới thoáng nhìn thấy kẻ đi theo mình bao lâu nay, đó là một nam tử thanh tú xinh đẹp như nữ nhân, cặp mắt bình tĩnh không gợn sóng tỏa có chút màu xanh lam, tay phải y cầm ô, tay trái buông thõng, y phục trên người gọn gàng ngăn nắp.
Du Ngự Yên không vì mỹ mạo của đối phương mà thu tay, Phi Hỏa thuật trong tay nàng phân thành 3 đốm lửa xoay quanh tay phải nhắm đến trên mặt nam tử.
Nhưng ngay khi đốm lửa chỉ cách khuôn mặt hắn vài centimet, tay nàng đột nhiên khựng lại, 3 đốm lửa ngừng quay tròn, dần dập tắt, thuật pháp trong tay phải cũng tan biến thành không.
Hai mắt Lâm Thanh hơi ánh lên chút màu xanh, thiếu nữ đối diện dừng lại như tượng, sau đó nàng vô lực nhắm lại hai mắt ngất đi, hắn vừa kịp dùng tay trái đỡ lấy.
Bầu trời vừa mới trong xanh nắng nhẹ lại tiếp tục đổ mưa, mèo hoa nghiêng đầu ngốc nghếch nhìn hai nhân loại kỳ lạ quấn lấy nhau, chiến đấu trong ngõ nhỏ chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
…
Đường Quế Chu gần kề giữa ngoại thành và nội thành, bánh Quế ở đây thơm ngon nức tiếng, vì vậy lấy đó làm tên.
Kỳ Tuyết Anh có chút thẫn thờ trong tiểu viện, nàng bày một cái bàn nhỏ dưới mái hiên, cơ thể mảnh mai không xương gần như dính hẳn vào chiếc ghế tre bên cạnh, lớp y phục bên ngoài có chút mỏng manh dán sát lên từng đường cong uyển chuyển, vừa khiến người ta có cảm giác nhìn thấy gì đó, lại như ẩn đi không hiện.
Nàng đưa mắt xuyên qua làn nước nhìn dòng người qua lại bên ngoài, mái tóc đen dài ngẫu nhiên xõa xuống, tách trà bên cạnh bốc lên chút khói trắng.
Con người ở thế giới này rất thích uống trà, nhất là mùa xuân, Kỳ Tuyết Anh cùng Lâm Thanh chẳng hiểu sao cũng bị lây sang rồi.
"A, tiểu Thanh, sao đệ lại mang cô nương nhà người ta về thế này?" nàng như cười như không hỏi, ánh mắt có chút tò mò nhìn Lâm Thanh.
Lâm Thanh bế ngang Du Ngự Yên cầm ô bước vào tiểu viện, nghe được Kỳ Tuyết Anh nói đùa, hắn liếc nhẹ mắt sang cười đáp:
"Chẳng phải tỉ giúp ta là sẽ biết ngay sao?"
"A, không lẽ đệ muốn chơi 3 người? Ta không ngại đâu, nhưng để đến tối đã được không?" nàng mím môi có chút uể oải nói, tên này nhìn bề ngoài chính đáng lễ độ, nhưng thực chất chính là một tên dâm tặc, mấy ngày nay nàng đã biết rồi.
Lâm Thanh cười xòa:
"Chính sự, là chính sự! Ta tình cờ bắt gặp nàng vừa đi ra từ một nơi rất thú vị, có lẽ sẽ lấy được thông tin có ích."
"Thật sao? Vậy ta giúp đệ một chút cũng được, đệ muốn xử lý vị cô nương này thế nào đây? Làm sao lấy được tin tức từ nàng?" Kỳ Tuyết Anh nhấp một ngụm trà nhỏ hỏi.
"Trước tiên cứ lột sạch rồi nói!" Lâm Thanh nhe răng cười, hai hàm răng trắng noãn cộng thêm ngoại hình, nhìn thế nào cũng không hợp với lời nói từ miệng hắn phát ra.
Kỳ Tuyết Anh mặc dù tiếp xúc với hắn hơn nửa tháng, nhưng vẫn chưa quen nổi.
…
Du Ngự Yên mơ màng tỉnh lại, nàng có chút khó khăn hé mắt ra, cảnh tượng khác lạ xung quanh khiến nàng hơi không thích ứng.
"Đây là đâu? Tựa như là một gian phòng nà đó, rõ ràng không phải phòng của ta." Du Ngự Yên lẩm bẩm nói nhỏ.
Nàng đang muốn thử cử động tay chân, nhưng đột nhiên tái mặt lại.
Du Ngự Yên phát hiện tứ chi mình bị cố định vào 4 góc giường, trên người nàng không có lấy một mảnh vải, cặp vú không quá lớn dựng đứng, eo thon cân đối, gò mu hơi nhô cao, bên trên có chút lông tơ màu đen, cặp đùi thon dài tách đôi, lộ ra hai mép hồng hào ở giữa.
Nàng cố gắng giãy giụa nhưng không có tác dụng, linh lực trong cơ thể nàng hoàn toàn bị phong bế, linh mạch khắp người tắc nghẽn không lưu thông.
Du Ngự Yên hoang mang nhớ lại, hình ảnh duy nhất còn lại trong đầu nàng chính là nam tử đinh đẹp kia, sau đó không còn gì nữa, lúc lấy lại được ý thức, nàng đã ở trong tình cảnh này rồi!
Lách cách.
Cửa phòng mở ra, một bóng người bước vào trong, ánh sáng từ cửa phòng chiếu vào làm mắt nàng có chút không thích ứng nheo lại.
Đợi Du Ngự Yên nhìn rõ người đến, nàng mới tức giận quên cả xấu hổ nói:
"Ngươi là ai!? Tại sao lại bắt ta tới đây!? Chúng ta hoàn toàn không quen biết, người muốn làm gì!?"
Nam nhân kia cười nhẹ nhìn khắp cơ thể nàng một lượt khiến Du Ngự Yên đỏ mặt lên theo bản năng muốn che lại, nhưng tay chân đều không thể động đậy được, nàng càng tức giận hơn, trong mắt gần như tóe lửa đến nơi.
"Cô tức giận như vậy làm gì, ta muốn giết cô thì đã giết từ lâu rồi, hiện tại cô vẫn còn sống, chẳng phải nên nghĩ cách để thoát đi thì hơn sao?" Lâm Thanh như nhìn đồ ngốc nói với nàng.
Du Ngự Yên đột nhiên không biết phải đáp trả thế nào? Người kia không uy hiếp, cũng không dụ dỗ nàng, mà còn khuyên nàng nên nghĩ cách thoát thân, có kẻ bắt cóc nào lại như vậy không?
"Vậy ngươi muốn thế nào mới thả ta ra?"
"Tại sao ta phải thả cô đi?" Lâm Thanh hứng thú nhếch miệng đáp lại, ánh mắt vẫn là kiểu nhìn tên ngốc nhìn nàng.
"Ta!..." Du Ngự Yên đang muốn phản bác, nhưng đột nhiên lại không biết phải nói gì, nàng hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại:
"Ngươi bắt ta lại, chăc chắn là có mục đích riêng, hiện tại chưa giết ta, hẳn là muốn tìm thông tin từ trong miệng ta…" nàng không nói hết