Không gian luân hồi tràn đầy sương mù vốn có chút âm u, lúc này theo tiếng cười vang lên, âm u cũng giảm đi.
Hàn Nguyệt Sinh hiếm khi nhếch một chút khóe môi, nhưng y quay mặt sang bên, nên không ai thấy được.
Cười nhẹ chỉ thoáng qua đã biến mất, khóe mắt y để ý thấy, Lam Tích từ trước đó vẫn im lặng đứng một bên, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười có chút xơ cứng.
Hàn Nguyệt Sinh mặc dù mặt lạnh, nhưng EQ không phải bằng không, còn Lam Tích lại chỉ là một thiếu nữ Khuê các chưa đến 18, làm sao có thể che giấu suy nghĩ khỏi mắt y?
Ngẫm nghĩ lại sự kiện vừa rồi, trong đầu y biết nàng nghĩ gì, lúc này chắc chắn Lam Tích cảm thấy bản thân thừa thãi, không giúp được gì, cho nên mới có biểu hiện không hòa hợp như vậy.
Nếu là bình thường, y cũng chả muốn quan tâm, thế nhưng hiện tại không giống bình thường, 6 người bọn họ là một đội, nếu như ở giữa thiếu gắn kết, những nhiệm vụ sau chưa chắc đã có thể hoàn thành, Hàn Nguyệt Sinh nghĩ một chút nói:
"Chúng ta cần 1 trận sư."
Hàn Nguyệt Sinh đột nhiên lên tiếng, những người khác không cảm thấy có gì không ổn, thời gian qua ở chung mặc dù không lâu lắm, nhưng đủ để quen thuộc, Hàn Nguyệt Sinh thường lên tiếng không đầu không đuôi, bọn họ đã sớm làm quen.
Lâm Thanh dùng ngón cái thoáng vuốt ve khóe miệng gật đầu đồng tình:
"Ta đồng ý, trận sư rất quan trọng, không những có thể hỗ trợ chiến đấu, mà còn làm được nhiều việc khác."
"Thế nhưng chúng ta đều đã định hình con đường của bản thân, nếu phân một phần tinh lực ra nghiên cứu trận pháp, sẽ khiến việc luyện võ bị chậm trễ." Lý Uyển Tâm chỉ ra sự thật.
"Ta c…" Lâm Thanh đang định nói bản thân có thể kiêm tu, nhưng khóe mắt liếc thấy Lam Tích bên cạnh Hàn Nguyệt Sinh, hắn như hiểu ra, lập tức đổi lại câu nói:
"Ta cũng nghĩ vậy, trận pháp chi đạo, phức tạp thâm ảo không thua gì võ đạo, nếu không đặt toàn bộ tinh lực vào đó, chỉ sợ khó mà có được thàng tựu."
Kỳ Tuyết Anh nhìn 3 người đối đáp, nàng tinh ý đoán ra ý định của mấy người Hàn Nguyệt Sinh, nếu có thêm một trận sư alf điều tốt không xấu.
"Ta đồng ý, đa số trong chúng ta đã định hình võ đạo của bản thân đi theo đường nào, vì vậy kiêm thêm trận pháp là điều rất khó, nhưng,... Lam Tích muội chẳng phải còn chưa dẫn khí nhập mạch sao? Nếu nguyện ý, có thể đổi sang nghiên cứu trận đạo." Kỳ Tuyết Anh kéo tay Lam Tích nói.
Huyền Định ở một bên gật đầu tán đồng, đan dược không biết đã bị hắn cất đi đâu.
"Muội, muội thật sự được sao?" Lam Tích có chút rụt rè hỏi.
Trên mặt nàng hiện lên vẻ vui mừng, vừa rồi mới nổi lên mặc cảm theo đó giảm đi, ít nhất ta không phải một kẻ vô dụng.
"Sao lại không? Trận sư cũng giống như võ giả, chỉ cần chuyên tâm không lùi là có thể học được." Lâm Thanh cười cười nhìn nàng.
Những người khác cũng gật đầu, thế nhưng còn một điều mà bọn họ không nói, đó là trận sư mặc dù không phụ thuộc nhiều vào thiên phú, nhưng số lượng kiến thức cần thông hiểu lại cực kỳ khổng lồ! Vì vậy cần một tâm trí phi thường kiên nhẫn, điều này chính là lý do trận sư không hề phổ biến như võ giả.
"Vậy, muội phải làm thế nào?" Lam Tích hai mắt long lanh hỏi, chỉ mới nhiệm vụ thứ hai mà bọn họ đã suýt nữa mất mạng.
Ngay cả mạnh mẽ như Lâm công tử, Hàn công tử còn bước một chân vào quỷ môn quan, nàng hiểu được, với trình độ bản thân hiện tại, hoàn toàn không có lực chút lực phản kháng nào.
Hơn nữa, Lam Tích không tự chủ được liếc nhìn Hàn Nguyệt Sinh, chỉ thấy một chút góc mặt lạnh băng kia, cũng khiến nàng cảm thấy tự ti, y vừa nhìn đã biết là người thân phận cao quý, nếu muốn cưới tới, tất nhiên cần phải có một thân phận xứng tầm.
Ánh mắt của Lam Tích tự cho là kín đáo, nhưng đám người Lâm Thanh đâu phải kẻ ngây thỡ vừa thấy đã đoán được 8 phần tâm tư của nàng, trong lòng bọn họ cười trộm, tiểu cô nương hiện tại, không ngờ lại thích một khối băng như vậy.
Lâm Thanh suy nghĩ phát tán linh tinh, mỹ nam tử như ta mà không được chú ý, có lẽ là dễ dãi quá sao? Các cô nương thích mẫu người lạnh lùng thần bí này à? Đợi trở về phải thử thay đổi hình tượng một chút xem… hắn đột nhiên cảm thấy, lần này trốn xuống núi quả là không sai!
"Ta đã từng đọc trong sách, trận sư cần phải học tập từ kiến thức căn bản nhất mới có thể xây dựng được cơ sở vững chắc, quá trình này mất từ 2 - 3 năm, nếu không có thiên phú, có lẽ cần lâu hơn nhiều." Lý Uyển Tâm nghĩ ngợi một chút, trầm ngâm nói.
"Lâu như vậy…" Lam Tích uể oải đi, 2 - 3 năm nữa, chẳng biết nàng đã chết trong góc nào rồi.
Mấy người cũng hiểu được điều này, bảo vệ chỉ là nhất thời, lần 1, lần 2 còn có thể, nhưng nếu mãi như vậy, thực sự không nhiều người có thể kiên trì không mắc sai lầm nào.
"A! Chẳng phải Chủ Thần có thể cưỡng ép đề thăng cảnh giới võ đạo sao? Vậy thử với trận sư xem sao?" Huyền Định dùng nắm tay phải đập vào lòng tay trái một tiếng "Bốp!"
"Đúng vậy! Nếu quả thật có thể, vậy sẽ rút ngắn đáng kể thời gian nhập môn!" Kỳ Tuyết Anh gật nhẹ đầu.
"Thử hỏi xem là biết ngay." Huyền Định đến gần quang trụ trình ương hỏi Chủ Thần:
"Chủ Thần, có thể đề thăng cảnh giới trận sư không?"
Một bảng lập thể hiện ra, bên trên dần dần hình thành chữ viết, m thanh vô cảm của Chủ Thần vang lên:
"Không thể trực tiếp đề thăng cảnh giới cấp Thông Huyệt trở lên, dưới cấp Thông Huyệt có thể trực tiếp khắc lục kiến thức vào linh hồn."
Giọng nói vừa dứt, chữ viết trên bảng lập thể cũng thàng hình, bệ trên là đủ các loại thư tịch nhập môn của trận sư: Sơ Bản Trận Pháp, Thiên Thời Bố Trận, Cửu Bảo Cổ Thư,... Rất nhiều thư tịch quý giá, nhưng giá tiền không hề tiện nghi chút nào cả.
"Có lối là tốt rồi, hiện tại chỉ cần cố gắng bước đi là được!" Lam Tích ánh mắt kiên định đi đến gần bảng lập thể.
"Ta không hiểu nhiều về trận pháp." Lý Uyển Tâm không tiến lên chỉ loạn, nàng từ nhỏ chỉ học kiếm, vì tránh cho phân bố tinh lực lên những thứ khác, cho nên gia gia nàng cất hết các loại thư tịch, ghi chép không liên quan đến kiếm khỏi tầm mắt nội tôn.
Huyền Định cũng lắc đầu theo, hắn cũng chẳng có mấy kiến thức về trận đạo, Kỳ Tuyết Anh đến gần bảng lập thể, ngắm nhìn một chút, nàng chỉ tay vào một bản thư tịch nói:
"Tiềm Thư Trận Giải ta đã từng thấy qua, nghe nói là một bản trận thư không tệ, nội dung bên trong lại rất đầy đủ, tốt cho việc đặt nền móng."
Lâm Thanh rời khỏi suy nghĩ linh tinh tiến lên phụ họa:
"Đúng vậy, ta có chút ít kiến thức về trận pháp, từng đọc lướt qua Tiềm Thư Trận Giải, là một trận thư rất không tệ."
Hàn Nguyệt Sinh đột nhiên đến gần, y chỉ tay vào một bản thư tịch nằm trong góc:
"Ngũ Hành Thư."
Y phun ra 3 chữ ngắn gọn, sau đó im lặng đứng một bên.
Lâm Thanh nhìn vào bản trận thư này, hắn chợt gật đầu nói:
"Ngũ Hành Thư là trận thư cơ bản, thế nhưng bên trong có rất nhiều kiến thức liên quan đến ngũ hành trận, cho nên cũng là một bản trận thư cơ sở rất tốt! Nguyệt Sinh huynh đúng là kiến thức không cạn."
Lâm Thanh không tiếc khen ngợi, Tàng Thư Các của Bạch Lâm kiếm phái đã nói từ trước, bên trong đa số là liên quan đến kiếm, nhưng kiếm trận cũng là nột loại trận pháp, vì vậy các loại trận thư khác đều có một chút.
"Nếu vậy sao không chọn cả hai đi, trận thư cơ sở không cần quá nhiều, nhưng có 2 bản vẫn tốt hơn, như thế có thể bổ trợ lẫn nhau." Kỳ Tuyết Anh đưa ra gợi ý.
Lâm Thanh và Hàn Nguyệt Sinh đều gật đầu đồng ý, hai người bọn họ cũng có ý này, trận sư không giống như võ giả, bọn họ cần càng nhiều kiến thức càng tốt.
Mà lựa chọn trận thư cơ sở chính là một trong những bước đi quan trọng nhất, mà hai bản trận thư kia vừa hay, một khái quát rộng lớn, một chi tiết tinh tế, kết hợp lại, tiềm lực phát triển không hề nhỏ!
"Cảm ơn, vậy muội nghe theo mọi người." Lam Tích chọn lấy 2 bản trận thư.
Lúc trước nàng mượn của Kỳ Tuyết Anh 15 tích điểm, sau khi trả lại, Lam Tích có 635 tích điểm, Tiềm Thư Trận Giải cần 160 tích điểm, Ngũ Hành Thư giá 190 tích điễm tổng cộng là 350 tích điểm, lại sử dụng quán đỉnh khắc ghi nội dung bên trong lên hồn phách mất 70 tích điểm, Lam Tích còn thừa 215 tích điểm.
Luồng sáng rút đi, Lam Tích từ bên trong bước ra, nàng có chút choáng váng suýt nữa vấp ngã, Lý Uyển Tâm tiện tay đỡ lấy nàng vào lòng.
Vừa rồi chỉ một thoáng đã tiếp nhận vô số kiến thức mới lạ, hiện tại trong đầu Lam Tích vẫn hơi đau âm ỉ.
"Cảm ơn." Lam Tích cảm tạ Lý Uyển Tâm một tiếng.
"Muội nghỉ ngơi một lát đi, kiến thức cần phải tiêu hóa từ từ." Lý Uyển Tâm cười đáp.
Lâm Thanh ở một bên trên mặt biểu cảm bình tĩnh, nhưng trong đầu lại có chút im lặng, càng tiếp xúc lâu, hắn càng cảm nhận được Lý Uyển Tâm thật sự rất được lòng phái nữ, nếu cho nàng mặc nam trang ra đường, chắc chẳng ai nhận ra nổi đây là nữ tử đâu…
…
Giải quyết xong chuyện Lam Tích, đám người lại tiếp tục muốn quay thưởng.
Kỳ Tuyết Anh lấy được một chiếc Lục Khanh Y, đây là một bộ sa y mỏng màu xanh lục, bề ngoài đẹp đẽ, chất liệu được dệt từ lông đuôi Nhị Sắc Khổng Tước, cực kỳ bền bỉ, có thể chịu được một kích của Đạo Đài cảnh, là một kiện vệ y không tệ, chỉ là hình thức có chút… mát mẻ quá mức.
Hàn Nguyệt Sinh có được một giọt Giao Long Tinh Huyết, là một giọt máu của Giao Long cảnh giới Đạo Đài đỉnh phong, thế gian hiện tại Long tộc thưa thớt, vì vậy dù chỉ là một giọt Giao Long Tinh Huyết, cũng vạn phần khó cầu, y được bảo vật khó tìm, nhưng mặt vẫn lạnh lùng không đổi sắc.
Đến lượt Lâm Thanh, ô trống hiện lên hết chữ viết này đến chữ viết khác, cuối