Cộc, cộc, cộc.
"Lâm công tử,Tống trưởng lão mời ngài đến thư phòng." Một nha hoàn lễ phép lên tiếng.
Trong phòng một hồi im lặng, sau đó mới có âm thanh nam tử vẫn còn mang chút hề oải vọng ra:
"Được, ta đã biết."
Nha hoàn nghe được đáp án liền rời đi.
Trong phòng.
Lâm Thanh lười biếng nâng tay che đi chút ít tia sáng mặt trời lọt qua khe cửa.
Trên người hắn có chụt tọng lương đè xuống, đó là Ưu Hương.
Toàn thân thể nàng lõa lồ, làn da trắng mịn, bờ mông cong cong phiều hồn, hai bên vú mềm mại bị đừ ép lên lồng ngực Lâm Thanh đến biến dạng.
Ưu Hương vùi cả khuôn mặt vào cần cổ Lâm Thanh, hơi thở nàng đều đều, nhè nhẹ như mà ấm áp, như làn gió xuân.
Lâm Thanh vô thức hít một hơi trên mái tóc nàng, hương vị thơm thơm.
"Ưu Hương, dậy đi." Lâm Thanh vỗ nhẹ lên lưng nàng, tiện thể vuốt ve một chút làn da mịn màng trên eo thon.
"Ưm, ưm, công tử…" Ưu Hương nhíu mắt lại, hơi mím môi, có chút không thích ứng với ánh sáng buổi sớm.
Nàng nhẹ nhàng chuyển thân sang một bên, đêm qua quá mãnh liệt, khiến đến hiện tại, trong người Ưu Hương vẫn hơi ê ẩm.
Lâm Thanh nhàn nhã ngắm nhìn nàng mặc lại y phục, hai mắt hắn bình tĩnh thưởng thức từng đường cong, nét lồi tuyệt đẹp trên cơ thể kia, nắng sớm chiếu vào, khiến da thịt nàng như phủ lên một lớp ánh sáng.
…
Qua một hồi chuẩn bị, Lâm Thanh một mình đi đến thư phòng Tống Khuynh Khuynh, theo bản tính của hắn, nếu là bình thường tất nhiên sẽ lại quần nhau một hồi với Ưu Hương, thế nhưng hôm nay Lâm Thanh còn phải lên đường xuôi nam.
Cửa phòng mở sẵn, Tống Khuynh Khuynh nhàn nhã ngồi bên bàn nhỏ, dung nhan nàng vẫn mĩ lệ như cũ, trong tay nâng một ly trà.
"Tống trưởng lão." Lâm Thanh chắm tay lên tiếng trước.
Tống Khuynh Khuynh cười nhẹ gật đầu, ra hiệu hắn ngồi xuống ghế.
"Hôm nay công tử hẳn là muốn xuôi nam đến Trường An? Ta vốn muốn giữ ngươi lại thêm một hồi, thế nhưng nam nhi tuổi trẻ khó mà ở lâu một nơi, vì vậy ta không mở lời nữa." Tống Khuynh Khuynh hé miệng nói trước.
"Đúng vậy, những ngày này được Tống trưởng lão chiếu cố, tiểu tử thật lòng cảm tạ." Lâm Thanh cười nhẹ đáp lại, tự tay rót một tách trà.
"Lâm công tử khách sáo rồi, Thải Vân môn chúng ta và Bạch Lâm kiếm phái kết làm thông gia, giúp đỡ nhau là đương nhiên, hơn nữa ngươi mới là người giúp chúng ta nhiều hơn, người cảm ơn hẳn là Thải Vân môn mới đúng." Tống Khuynh Khuynh vuốt ve tách trà nói.
Lâm Thanh vẫn giữ nụ cười, hắn biết nàng còn chưa nói xong, hôm nay là ngày hắn quyết định xuôi nam du lịch, Tống Khuynh Khuynh lại mười hắn đến thư phòng, chắc chắn không phải để chào hỏi đơn giản như vậy.
Quả thật là thế, Tống Khuynh Khuynh thấy vậy, nàng lại nói tiếp:
"Ta có chút chuyện phiền phức muốn nhờ Lam công tử, không biết ngươi có thể giúp ta đưa một vật cho trang chủ Hoa Đao sơn trang không? Nàng là bằng hữu của ta, trước đó không lâu có chút chuyện muốn trao đổi, thế nhưng ta thân mang trọng trách, không thể tự ý rời đi Ngũ Lộ thành, mà đây lại là tư mật, không tiện dùng phương pháp khác, cho nên chỉ có thể nhờ Lâm công tử giúp đỡ."
Lâm Thanh thoáng qua suy nghĩ đáp:
"Đây là chuyện nhỏ, đương nhiên không vấn đề, như tiểu tử muốn hỏi một chuyện.
Tại sao lại là ta? Trần chấp sự không phải càng an toàn sao?"
Lâm Thanh rất thắc mắc, đã là vật quan trọng không thể dùng phương pháp khác chuyển giao, nhưng lại có thể yên tâm nhờ vả hắn chứ không phải Trần chấp sự do nàng một tay nuôi lớn, dù là người ngu ngốc cũng nhìn ra vấn đề.
Đương nhiên, Lâm Thanh hoàn toàn không nghĩ Tống Khuynh Khuynh có thể hại hắn, không riêng việc bản thân hắn ở lại Phân Bộ Thải Vân môn một đoạn thời gian, chỉ riêng việc bản thân được nàng nhờ vả, chắc chắn cũng không qua được mắt phụ thân hắn.
Lâm Thanh mặc dù chưa từng được tận mắt thấy cường giả cấp Liên Đài ra tay, thế nhưng hắn vẫn biết một hai, bản thân hắn cùng Lâm Chính Nam là cha con, huyết mạch tương thông.
Vì vậy Lâm Thanh vừa có chuyện bất trắc, chắc chắn Lâm Chính Nam sẽ biết được ngay, mà một Liên Đài cảnh, hơn nữa còn có huyết mạch dẫn dắt, dựa vào đó tính toán thiên cơ, hoặc cách không ra tay là chuyện dễ dàng.
Chính vì vậy, hắn gần như không có lo lắng gì với Tống Khuynh Khuynh.
Nghe được Lâm Thanh thắc mắc, Tống Khuynh Khuynh che miệng cười nhẹ, hai hàng mi run run nói:
"Với quan hệ của chúng ta, có gì mà không thể tin tưởng? Hơn nữa đến lúc đó Lâm công tử sẽ biết tại sao ta nhờ cậy ngươi.
Đương nhiên, nếu công tử không đồng ý, ta cũng không ép buộc, đây chẳng qua chỉ là việc tiện tay mà thôi."
Lâm Thanh nhấp một nhịn trà nhỏ, suy nghĩ một chút đáp:
"Việc này đương nhiên không có gì, chỉ là đưa hộ một vật mà thôi, với giao tình của chúng ta, tiểu tử đương nhiên sẵn lòng.
Nhưng ta cũng có một yêu cầu nho nhỏ."
"Đa tạ Lâm công tử, yêu cầu là gì? Chỉ cần có thể đáp ứng, ta sẽ không từ chối." Tống Khuynh Khuynh rướn người lên, áp sát Lâm Thanh, ngón trỏ miết nhẹ bờ môi đỏ mọng.
Lâm Thanh khuôn mặt chứa ý cười không giảm, thong thả mở miệng:
"Tiểu tử không nhiều sở thích, chỉ hứng thú với vài thứ, trong đó có võ đạo cùng trà hương.
Không biết Tông trưởng lão có thể cho ta mượn dùng một chút đao pháp của Thải Vân môn không? Đương nhiên, tiểu tử cũng sẽ viết ra tham ngộ của bản thân với Bạch Lâm kiếm pháp."
Lâm Thanh tin tưởng Tống Khuynh Khuynh, vả lại nàng chỉ nhờ hắn đưa đồ mà thôi, đến lúc đó có vấn đề gì, trực tiếp chạy là được, vả lại bản thân Lâm Thanh rất có hứng thú với đao pháp Thải Vân môn, mấy ngày trước được xem qua phần râu ria cũng cho hắn thu khoạch nho nhỏ, hiện tại có cơ hội, đương nhiên muốn bắt lấy.
Còn quan niệm không thể ngoại truyền cái gì gì, dù sao đã có một lần, hai lần cũng đâu có sao?
Tống Khuynh Khuynh biết Lâm Thanh đang lợi dụng cơ hội ép lấy, nhưng nàng cũng đành chịu, nếu bỏ lỡ Lâm Thanh, không biết bao lâu nữa mới tìm được người thích hợp, vả lại người ta cũng đưa ra trao đổi hợp lý, nhắm mắt một lần thì sao chứ?
"Được, nếu Lâm công tử đã có hứng thú với đao pháp Thải Vân môn, lại nguyện ý đưa ra trao đổi hợp lý, ta có gì phải cố giữ lấy chứ? Nhưng mong rằng công tử không tự ý truyền ra ngoài."
"Vậy thì đa tạ trưởng lão, còn không tự tiện ngoại truyền, đây là đương nhiên, nếu không phải quan hệ giữa chúng ta đã đến mức độ nhất định, tiểu tử thật sự không dám đưa ra yêu cầu này." Lâm Thanh như thật đáp, lời nói chứa chút ú ám chỉ.
Tống Khuynh Khuynh càng áp sát đến, nàng cũng nhận ra được tiểu