Editor: nhà Kẹo Bơ ????????
Băng ghi hình "Tôi đã nhìn thấy đồ vật cô muốn cất giấu, là một quyển sách."
Đuôi lông mày Giản Lan khẽ nhếch, vẫn chấn định như cũ, "Ừm, vậy thì sao."
Bí mật về món đồ chơi gấu bông kia chỉ có mình cô biết, cho nên cô không sợ Đàm Tiêu đoán ra được mục đích thực sự của cô.
"Quyển sách kia có phải nói về phong thủy bát quái không?"
Giản Lan không đưa ra ý kiến.
"Cô không nói tôi cũng đoán được phần nào rồi, bởi vì tổ đạo diễn không có khả năng không cho chúng ta giữ lại manh mối này, trước đó bọn họ cũng không biết tôi và cô hiểu được cái này."
"Ừm, anh đoán đúng rồi."
Nếu anh đã nói đến đây thì Giản Lan muốn giấu cũng không được nữa.
Rốt cuộc chỉ cần Đàm Tiêu lục soát ngăn kéo kia, lấy quyển sách ra xem thì sẽ biết được đáp án.
"Cho nên tại sao cô lại muốn giấu sách đi? Cô hoài nghi trong số sáu người có người không cùng phe với chúng ta sao?"
"...Đúng vậy."
Thậm chí có thể người lạc loài đó chính là cô.
Thân mình Đàm Tiêu lại lần nữa đè thấp xuống, thấp giọng nói: "Kỳ thật tôi cũng nghi ngờ như vậy đó, em gái nhỏ ạ."
Nếu không phải trong mọi người có "kẻ phản bội", đạo diễn hằn sẽ không nói với bọn họ là "Sống sót, chạy thoát", chỉ cần nói thẳng chạy thoát là đủ rồi.
Nếu theo như giả thuyết này thì trong biệt thự này tồn tại nguy hiểm.
Giản Lan sững sờ:???
Đột nhiên chuyển thành phong cách đùa giỡn là sao?
Nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt cô, Đàm Tiêu lúc này mới nhận ra xưng hô của mình tựa hồ có điểm kỳ quái.
Trên mặt anh xẹt qua một tia xấu hổ, ngay sau đó nói: "Quẻ bài của cô là Đoái, còn không phải là em gái nhỏ sao? Của tôi lại là Cấn nữa."*
*: Theo bát quái đồ thì chức vị quẻ Đoái ngang bằng quẻ Cấn.
"Tôi phải gọi anh là em trai? À không đúng, trong ảnh chụp thì bé trai lớn hơn bé gái một chút."
Giản Lan đang nghiêm túc suy nghĩ sự việc, cũng không chú ý tới kiểu xưng hô này còn có một ý tứ khác.
Đàm Tiêu trong nháy mắt không được tự nhiên, theo bản năng dời ánh mắt đi.
Anh nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Cô hẳn cũng biết thân phận sáu người chúng ta rồi nhỉ."
"Ừ, Lục Nhiêu là anh cả, Phương Túc Dương là anh hai, anh là em trai út. Hướng Uyển là chị cả, Yến Thanh Nghiên là chị hai, tôi là em gái út."
Đây là kiến thức cơ bản nhất của bát quái đồ.
Chấn là nam lớn nhất, Khảm là nam ở giữa, Cấn là nam bé nhất, Tốn là nữ lớn nhất, Ly là nữ ở giữa, Đoái là nữ bé nhất.
Sáu quẻ của mỗi người vừa lúc tương ứng với các chức vị này.
Còn hai quẻ Khôn, Càn đại diện cho cha và mẹ.
Trong mắt Đàm Tiêu xẹt qua một tia tán thưởng: "Không sai, tôi nghi ngờ người kia là một trong bốn bọn họ, chỉ là tạm thời chưa tìm ra manh mối. Chưa đến lúc cần thiết thì chưa cần lấy ra quyển sách kia, kẻ thù nắm giữ càng ít thông tin càng tốt."
"Ừ, anh nói đúng."
Giản Lan rất muốn hỏi anh vì sao anh lại cảm thấy cô và anh nhất định chung phe?
Bạn nhỏ à, anh cũng quá dễ dàng tin tưởng tôi quá rồi đấy.
"Đi thôi, tiếp tục đi tìm manh mối."
"Được."
Giản Lan và Đàm Tiêu đi vào hai căn phòng khác nhau cùng bạn chung đội tìm kiếm manh mối.
Nhìn thấy đồ vật ở trong căn nhà to như thế này, Giản Lan không biết nên xuống tay từ đâu.
Cô chưa từng chơi kiểu trò chơi trốn thoát phòng kín, không biết tìm manh mối như thế nào.
"Phương Túc Dương, anh tìm được gì chưa?"
"Có mấy ngăn kéo bị khóa lại tạm thời không thể mở ra, bất quá tôi tìm được cái này."
Phương Túc Dương đưa cho cô một khung ảnh trống không.
"Đây là cái gì?"
"Cô nhìn kỹ đi, bên dưới góc phải khung ảnh có một mảnh giấy nhỏ, nhìn qua rất giống bị xé từ một quyển sách, hẳn là ám chỉ chúng ta cái gì. Manh mối khác tôi tạm thời chưa tìm được."
Giản Lan:!!!
Cô mới vừa thương lượng với Đàm Tiêu xong, không thể để lộ quyển sách kia ra ngoài.
Kết quả nhanh như vậy đã tìm được manh mối liên quan.
Mảnh giấy nhỏ bằng móng tay này rõ ràng bị xé từ quyển sách kia, mặt trên còn ghi số trang "38".
"Cái này anh cũng có thể phát hiện ra ư?"
"Đúng thế, tôi chính là cao thủ chơi trốn thoát phòng kín mà." Phương Túc Dương cười đến đắc ý, hoàn toàn quên bộ dáng sợ hãi của mình lúc trước.
Về sau hai bọn họ tìm kiếm trong phòng cả buổi sáng cũng không tìm được manh mối khác.
Buổi trưa tụ họp lại, mọi người đưa ra những đồ vật đã tìm được, tập hợp tin tức.
"Tôi tìm được một mảnh nhỏ trò chơi ghép hình, cảm giác sẽ có tác dụng." Yến Thanh Nghiên đưa mảnh nhỏ ra.
"Đây là mảnh giấy tôi tìm được, cũng không biết quyển sách ở đâu."
Đàm Tiêu liếc mắt nhìn Giản Lan một cái, "Tôi không tìm được manh mối."
Lục Nhiêu và Hướng Uyển cũng không tìm được manh mối nào.
Giản Lan cảm thấy nếu đã tìm được số trang thì việc giấu diếm cũng không cần thiết nữa. Cô liền đi vào căn phòng lúc trước đưa quyển sách kia lên.
"Vốn dĩ tôi muốn giữ cho những vị khách không tìm thấy manh mối ngày hôm nay, nhưng nếu đã tìm thấy mảnh giấy nhỏ kia thì trực tiếp xem manh mối này có ý tứ gì đi." Để không cho người khác hoài nghi, cô còn tự tạo ra một cái cớ dễ dàng làm người khác tin tưởng.
"Trên mảnh giấy này viết 38, giở đến trang 38 nhìn xem."
Giản Lan lật đến trang 38, quả nhiên nhìn thấy bên dưới góc phải thiếu một chỗ nhỏ, vừa lúc ăn khớp với mảnh giấy kia.
Cô nhìn thoáng qua, quả nhiên mặt trên viết chú thích về tám quẻ này.
"Hóa ra quẻ của tôi gọi là quẻ Khảm, tôi là nam ở giữa, nghĩa là đứa con trai thứ hai?"
"Tôi có quẻ Ly, đứa con gái thứ hai."
Cuối cùng mọi người cũng biết thân phận của chính mình.
Phần bình luận lại bùng nổ lần nữa.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ "Hóa ra Lan Bảo chúng ta còn muốn giữ cho khách mời không tìm được manh mối, cô ấy nghĩ thật chu đáo."
"Vậy vì sao hiện tại đột nhiên lại lấy ra? Tôi nghĩ phải có âm mưu gì đó."
"Âm mưu cái đầu cô ý, quyển sách dày như vậy cô có muốn chậm rãi đọc không? Lan Bảo tìm được số trang biết được manh mối cụ thể ở đâu mới đưa sách ra chứ."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Buổi chiều ăn cơm xong, mọi người luân phiên đổi phòng tìm kiếm.
Lần này Đàm Tiêu tìm được một hộp khóa trong ngăn bí mật của một căn phòng tầng một, vừa lúc có thể dùng chìa khóa rơi ra từ con búp bê kia, lấy ra được một đoạn băng ghi hình.
Hướng Uyển vẫn chưa thu hoạch được gì.
Hiện tại cô ta là khách mời duy nhất chưa tìm được manh mối.
"Hiện tại mọi người có muốn xem băng ghi hình không?" Đàm Tiêu hỏi.
Hiện tại trời đã tối, khả năng sẽ có người sợ không dám xem.
"Tôi muốn xem bây giờ." Giản Lan đã hiểu được phần nào phong cách chủ yếu của tổ tiết mục, cảm thấy tổ tiết mục sẽ không làm ra chuyện gì quá kinh hãi, cũng không có đồ vật liên quan tới máu, cho nên trời tối cũng có thể xem.
"Chúng ta trước tiên đừng xem, ngay mai hẵng xem." Phương Túc Dương và Yến Thanh Nghiên cùng nhau lui về phía sau.
Lục Nhiêu và Hướng Uyển cũng không muốn xem.
"Vậy hôm nay mọi người chuẩn bị cơm tối đi, tôi và Đàm Tiêu sẽ xem băng ghi hình."
"Được, cứ như vậy nhé."
Hướng Uyển không muốn làm việc, nhưng cô ta không dám một mình đơn độc hành động, chỉ có thể cùng mọi người đi vào phòng bếp.
Bất quá cô ta vào phòng bếp cũng chỉ để trang trí, căn bản không có ý định hỗ trợ.
Phòng khách chỉ còn lại Đàm Tiêu và Giản Lan.
Đàm Tiêu đưa băng ghi hình vào thiết bị, sợ những khách mời khác nghe được lại sợ hãi, còn cẩn thận mà tắt tiếng.
Hai bọn họ ngồi bên hai sườn ghế sô pha, cách không xa cũng không gần.
Mở đầu đoạn video là hình ảnh một cô bé đang chơi cùng chú gấu bông, nhìn qua rất hài hòa ấm áp.
Nhưng rất nhanh, cô bé đột nhiên bắt đầu nổi điên, không hề báo trước mà tay đấm chân đá gấu bông nhỏ, thậm chí còn dùng kéo và dao nhỏ cắt cánh tay, chọc nát mắt nó.
Động tác của cô bé rất thô bạo, giống hệt những
video ngược đãi động vật, vừa tra tấn vừa cười mang theo ý vị cổ tích đen tối, làm người xem rất không thoải mái.
Đặc biệt đến cuối cùng, cô bé đột nhiên nhìn về bọn họ phía ngoài ti vi, nở một nụ cười méo mó.
Màn hình tối sầm, băng ghi hình đã chiếu xong.
Đàm Tiêu nhíu mày.
Giản Lan không hề dao động.
Cô đi qua lấy băng ghi hình ra.
"Có vẻ như không phát hiện được gì." Giản Lan nói.
"Sáng mai lại mở băng ra xem một lần nữa."
"Ừm, chỉ có thể làm vậy thôi."
Các khách mời khác rất nhanh trở lại từ phòng bếp.
Hướng Uyển chạy nhanh tới hỏi: "Có phát hiện gì không?"
Giản Lan lắc đầu, "Không có phát hiện gì mới, nhưng nội dung quả thật rất đáng sợ."
"A? Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không tìm được manh mối." Hướng Uyển giống như sắp khóc.
Tuy rằng Giản Lan không quá thích cô ta, nhưng tốt cuộc hiện tại bọn họ cũng đều là khách mời.
Giản Lan đi đến phía dưới camera, nói với tổ tiết mục: "Xin hỏi có thể đưa manh mối về quyển sách kia cho khách mời khác được không?"
Thanh âm đ*o diễn từ loa truyền đến: "Thời điểm tìm được manh mối vị khách mời kia ở đó mới có thể đưa."
"Ở ngoài cửa có tính không?"
"Không tính."
Lúc Giản Lan tìm được ảnh chụp và sách, trong phòng chỉ có Đàm Tiêu, những người khác đều đứng ngoài cửa chờ, cũng chưa dám nhìn một cái.
Nếu như vậy thì manh mối có thể chuyển nhượng được cũng chỉ có chìa khóa kia, bởi vì khi đó những người khác đều ở cửa, miễn cưỡng xem như ở chung chỗ.
"Haizz, sớm biết rằng như vậy cô nên bảo tôi đi lấy quyển sách kia, chính cô lấy làm gì?" Hướng Uyển nhịn không được oán giận, ngữ khí không tốt.
Giản Lan:???
Cô lại không biết trước quy tắc của tổ tiết mục, tại sao Hướng Uyển còn oán giận cô, giống như người sai là cô vậy.
Hơn nữa vốn dĩ cô là người tìm được manh mối, chẳng liên quan gì tới Hướng Uyển.
Hướng Uyển tại sao có thể mặt dày mà nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?
"Tôi cho cô manh mối của tôi." Lục Nhiêu đưa chìa khóa giao cho Hướng Uyển.
Kỳ thật hắn cũng không muốn giao, những để giữ hình tượng "Bảo vệ phụ nữ", hắn không thể không giao ra.
Bằng không nhất định sẽ bị anti.
"Cảm ơn anh, Lục Nhiêu, vẫn là anh tốt nhất." Hướng Uyển cảm kích mà nói, thuận tiện ám chỉ liếc mắt nhìn Giản Lan một cái, ý tứ khinh bỉ rất rõ ràng.
"Không cần cảm ơn, việc nên làm thôi."
Nội tâm Giản Lan:??? Các người có phải đã quên mất chìa khóa kia là tôi tìm được không?
Thôi kệ, cô lười so đo với hai người đầu óc không bình thường này.
"Ăn cơm trước đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ "Vẫn là anh tốt nhất? Đây là lời nói của Uyển Uyển sao?"
"Có một nói một, Hướng Uyển thật sự có bệnh, Giản Lan muốn chủ động nhường manh mối cho cô ta, kết quả cô ta không chỉ có không cảm kích, còn oán trách người ta."
"Hướng Uyển cho rằng mình là mẹ thiên hạ chắc, ai cũng phải nhường cô ta."
"Lầu trên đừng nói Giản Lan cao thượng như vật nữa được không, manh mối đấy cũng vô dụng với Uyển Uyển thôi, dựa vào cái gì mà phải cảm kích cô ta."
"Fan Uyển Uyển thì cút đi, chìa khóa kia cũng là do Lan Bảo chúng tôi lấy được, làm gì có quan hệ gì với Lục Nhiêu và Hướng Uyển? Có bản lĩnh cô bảo Hướng Uyển đừng nhận đi."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Hôm nay bọn họ tìm được sáu manh mối, vốn dĩ phải có đồ ăn, nhưng thời điểm chuông cổng vang lên, mọi người đều không quá muốn đi lấy.
Dù sao đồ ăn Giản Lan mang đến cũng đã đủ, đồ ăn cô làm vẫn mang cho họ cảm giác tương đối an toàn hơn.
Buổi tối, từng vị khách mời sớm tắm rửa rồi lên giường.
Phòng khách chỉ còn một mình Lục Nhiêu.
Ai cũng không biết hắn phải trải qua cái gì, dù sao ngày hôm sau trạng thái hắn nhìn qua thật không tốt, cả người đều tiều tụy, xem ra sợ tới mức không nhẹ.
Băng ghi hình ngày hôm qua lại được lần nữa mở lên.
Lần này bật tiếng lên.
Xem xong, màn hình đen xuống.
"Mẹ nó, quá mẹ nó khiếp người." Phương Túc Dương nổi lên một thân da gà.
"Đừng nói chuyện."
Đàm Tiêu mơ hồ nghe được cái gì đó, ngắt lời cậu.
Phương Túc Dương lập tức câm miệng.
Đàm Tiêu cẩn thận nghe xong, sau khi kết thúc hình như còn có một thanh âm kích thích nào đấy.
Anh nghe không quá rõ, liền tua lại một lần nữa.
Lần này đã nghe rõ.
"Tầng hai có một căn phòng, âm thanh mở khóa của ngăn kéo giống như vậy, mật mã hẳn là 2324." Đàm Tiêu nói.
"Chúng ta mau đi xem đi."
Hướng Uyển dẫn đầu, giành mở ngăn kéo trước.
Bên trong có thiết bị ghi âm, bên cạnh có tờ giấy nhỏ nhắc nhở bọn họ dùng thứ này như thế nào.
Bất quá trên đó chỉ nói dùng như thế nào chứ không nói phải ghi âm cái gì.
"Đây xem như là một manh mối nhỉ?" Hướng Uyển cao hứng mà nói.
Thật tốt quá, lần này cô ta tìm được manh mối trước, buổi tối sẽ không bị trừng phạt.
Những vị khách mời khác đều có biểu tình một lời khó nói hết.
Đây rõ ràng là Đàm Tiêu phát hiện trước, lại bị Hướng Uyển đoạt công lao.
"Ừm, chúng ta mau phân công tìm manh mối để ghi âm đi." Giản Lan không muốn ở cùng cô ta, liền chủ động đi sang phòng khác.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ "Con mẹ nó chứ, Hướng Uyển có thể không biết xấu hổ một chút sao? Liền quang minh chính đại như vậy đoạt mất manh mối của người khác?"
"Đàm Tiêu là đàn ông, Uyển Uyển là phụ nữ, lại nhát gan nữa, làm như vậy cũng có sao đâu?"
"Cô là phụ nữ thì cô có lý à? Đừng làm vặn vẹo tam quan của chúng tôi nữa đi. Đúng là fan và thần tượng thì giống y hệt nhau."
"Hướng Uyển trước kia xây dựng hình tượng "Ôn nhu thiện lương", lần này thì phá hỏng rồi, rõ ràng là con quỷ cái ích kỷ."
"Haizz, thích Uyển Uyển ba năm, lần này cô ấy thật sự quá làm người ta thất vọng rồi, không làm mà đòi có ăn, còn Giản Lan luôn bị anti lần này lại biểu hiện rất tốt."
"Đồng ý, biểu hiện lần này của Giản Lan thật sự quá hút fans, cô ấy cho cảm giác rất đáng tin, còn chiếu cố người khác."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Mọi người phân công nhau đi tìm đầu mối mới.
Giản Lan không cẩn thận làm rơi đồ đạc làm bẩn tay, liền đi xuống nhà vệ sinh tầng một rửa tay.
Sau khi cô rửa tay xong, vừa ngẩng đầu đột nhiên cảm thấy trong gương có điểm không thích hợp.
"Mọi người lại đây nhìn xem, trong gương hình như có cái gì đó?" Giản Lan không hiểu phương diện này, cho nên gọi mọi người cùng nhau lại đây nhìn xem.
Những người khác đều vây quanh lại.
Tác giả có lời muốn nói: Lan Lan: Tôi hoài nghi Hướng Uyển nhiều hoặc ít bị liệt não:D
Câu chuyện này khả năng sẽ không khủng bố như vậy, nhưng tôi đảm bảo tình tiết tuyệt đối hoàn chỉnh phong phú, kết cục chương trình tôi đã nghĩ ra, những người đẹp hãy tin tôi!