Dung Duyệt thấy biểu cảm sững sờ của anh, không hiểu tại sao, mở miệng.
"Hửm?"
Hai tay Thẩm Miên vẫn ở trong lòng nó, anh duy trì tư thế khom lưng rất lâu vẫn không nỡ rút tay ra, vì vậy không thể làm gì khác ngoài hạ thấp người, đến gần Dung Duyệt thêm chút nữa.
Hậu quả là anh có thể đếm được rõ ràng số lông mi của Dung Duyệt.
Một, hai, ba, bốn cái...!Dài và cong, rậm rạp, sáng bóng như búp bê.
"Anh..." Nửa ngày, Thẩm Miên mới tìm lại tiếng nói của mình: "Anh vẫn chưa tắm."
Dung Duyệt nhìn vẻ mặt anh, không nhịn được phì cười.
Khi nó cười, nét mặt nhất định sẽ giãn ra, kẹo bông mềm mại bắt đầu quấn quanh khóe mắt.
"Sau khi tắm xong có thể ngủ cùng em không?"
Nai con chạy băng băng từ khu rừng tráng lệ nhảy vào trái tim khô cằn của Thẩm Miên, sau đó không hề tiết chế mà chạy ngược chạy xuôi trong ngực anh.
"Anh nghe nói nhóc có chút khiết phích." Thẩm Miên ở phố lớn ngõ nhỏ nghe nói truyền thuyết về gia đình này, mỗi một chuyện anh đều thuộc nằm lòng.
"Anh chưa từng thử, làm sao biết?" Dung Duyệt cười nhạo anh.
"Muốn thử thế nào?" Bàn tay Thẩm Miên trong lòng Dung Duyệt run lên một cái, cách lớp quần áo mò tới rốn nó.
Dù anh làm bất cứ điều gì, Dung Duyệt đều không ngăn cản động tác, cũng không né tránh.
Nó giống như con thỏ mềm mại mặc người ta chém giết, chỉ có thể co người, phát ra tiếng nức nở đáng thương.
Thẩm Miên biết một cuốn sách tên là Lolita.
Nam chính trong sách bị một thiếu nữ vị thành niên quyến rũ, sau đó rơi vào bẫy tình đáng sợ.
Thẩm Miên cảm thấy nực cười.
Một cô bé mười hai tuổi dù sức hấp dẫn lớn đến đâu sao có thể thành công nếu nam chính không phải một kẻ ấu dâm?
Hiện tại, bằng kinh nghiệm của bản thân, anh đã hiểu, một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi đủ làm điên đảo chúng sinh.
Lông mày của đứa nhỏ nhướng lên, anh nguyện xông pha vì nó, chết không chối từ.
May mắn Dung Duyệt không thích đóng cửa sổ, chừa kẽ hở để gió lạnh lùa vào, hung hăng thổi lên đầu Thẩm Miên, anh tức khắc thanh tỉnh.
Thẩm Miên giật mình rụt tay.
Anh lập tức đứng thẳng.
"Anh phải về tắm rồi đi ngủ!"
Mau tỉnh lại!
"Mai là cuối tuần, không phải đi học." Dung Duyệt nhắc nhở anh.
"Nhóc có thời gian ngủ cố định! Anh đâu có?"
Thẩm Miên bất ngờ lớn giọng dọa Dung Duyệt giật mình.
Nó chăm chú nhìn vành mắt thâm quầng của Thẩm Miên, lẩm bẩm: "Xem ra anh không có thời gian ngủ đều đặn."
Thẩm Miên đã bình tĩnh lại: "Nhưng nhóc phải ngủ."
"Ngủ muộn một hôm rất khoa trương sao?"
"Không phải nhóc có chứng ám ảnh cưỡng chế à?"
"Anh biết rõ thật đấy."
Hai người nói chuyện như đang giằng co, anh đến tôi đi, không ai chịu ai.
Nói xong, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Bỏ đi." Dung Duyệt chui vào ổ chăn, siết chặt mép giường, nhắm mắt.
"Dù sao ngày mai chúng ta cũng gặp mặt."
Thẩm Miên nhớ ra, anh đã hẹn đứa nhỏ này.
"Anh về trước đây." Thẩm Miên vỗ một cái lên chăn.
Dung Duyệt cười một tiếng, mở mắt nhìn anh: "Chờ lần sau anh tắm xong rồi có thể qua đây ngủ với em."
"Ngủ đi." Thẩm Miên không dám tùy tiện đồng ý, tức giận nói, sau đó xoay người rời đi.
Dung Duyệt rốt cuộc cũng có cơ hội sai bảo anh: "Tắt đèn giúp em, xin cảm ơn."
"Tắt đây, tắt đây.
Nhóc ngủ đi."
Thẩm Miên tìm công tắc trên vách tường, sau khi tắt đèn, bay người ra ngoài, đóng cửa phòng.
Ngọn đèn đã tắt, vạn vật yên tĩnh, Dung Duyệt nhắm mắt.
Hiện thực rơi vào bóng tối, mộng cảnh hửng đông.
Dung Duyệt hóa thân thành con thỏ có thể đứng bằng hai chân, đáp xuống bãi cỏ dạt dào sức xuân.
Nó vác súng trường, bật người chạy.
Trên mặt đất bằng phẳng xuất hiện rất nhiều chiếc mũ có nụ cười quái dị, chúng mọc ngũ quan, há cái miệng to như chậu máu, nóng lòng chào đón vị khách mới.
Trên bộ ngực mềm mại của mình, Dung Duyệt đeo nơ đen.
Mũ phớt màu kẹo nhảy giữa không trung, sau đó chuẩn xác rơi xuống đầu nó.
Mũ điên muốn nuốt chửng con thỏ yếu ớt này.
Dung Duyệt phản kích không chút do dự, nhắm súng máy, xạ kích! Viên đạn xuyên qua tâm mũ, từ trong lòng mũ tung ra một dải ruy băng.
Ruy băng rơi xuống bãi cỏ, tan thành máu.
Dòng máu sôi trào làm tan chảy mọi thứ xung quanh.
Nơi đây biến thành một dòng sông đỏ tươi.
Khung cảnh này không hề khiến Dung Duyệt dừng lại kinh ngạc.
Nó chạy rất nhanh, nhắm trúng chiếc mũ tiếp theo đang lao về phía mình, dùng sức bóp cò.
"Pằng! Pằng! Pằng!"
Không trượt phát nào, mục tiêu ắt phải chết.
Con người nơi đây đều như vậy, chỉ có sinh vật đẫm máu và điên cuồng nhất mới có thể sống sót.
Dung Duyệt bắn chết toàn bộ đám mũ điên mới tiếp tục tiến lên.
Nó tưởng rằng đây chính là ý nghĩ của hành trình lần này, trở thành một xạ thủ máu lạnh, vô tình.
Nhưng khi máu tươi chảy xuống, bơi qua dòng sông vàng óng, đến phía bên kia của vũ trụ rực rỡ, thứ nó nhìn thấy chính là một đóa hồng.
"A."
Thần cũng phải kinh ngạc trước đoá hồng mĩ lệ.
Vũ trụ vô biên vô tận.
Ngàn vì sao lấp lánh, lóe lên ánh sáng lộng lẫy như đá quý, bất tử soi đường cho thế giới, mà nó nở rộ ở đây, màu đỏ tươi độc nhất vô nhị, tô điểm cho khoảng không trống vắng đã định phải tiêu vong.
Dung Duyệt dừng trước hoa hồng, quỳ xuống ngửi hương thơm của nó.
Cuối tuần, Dung Duyệt vẫn duy trì tiết tấu của mình, thức dậy đúng giờ.
Nó ăn thêm canh miến trứng ốp, bên tay đặt một lọ sữa tươi.
"Hôm nay nhìn con hơi khác." Dung Hoài nhạy cảm, phát hiện ra sự thay đổi của Dung Duyệt.
Dung Duyệt uống một ngụm sữa tươi, ngả người lên ghế sô pha mềm mại.
"Cũng không có gì khác ạ."
Nó vẫn là một đứa trẻ bình thường.
Dung Hoài cười tủm tỉm, lấy hộp trà từ trong tủ: "Không đúng, ba cảm thấy hôm nay nhìn con rất vui vẻ."
"Không có."
Dung Duyệt chết cũng không thừa nhận.
Dung Hoài không hỏi nữa.
Nhưng ăn sáng xong, Dung Duyệt về phòng, lúc đi ra, diện một bộ quần áo xinh đẹp.
Dung Hoài muốn hỏi tại sao ở nhà lại ăn mặc như vậy, không phải bình thường nó luôn mặc đồ ngủ hay sao? Nhưng Dung