Khi bài hát kết thúc, trong phòng khách chỉ còn lại Dung Duyệt và Thẩm Miên, Lưu phu nhân đã đi chuẩn bị bữa tối.
Thẩm Miên ngồi trước piano, cười hỏi Dung Duyệt: "Sao nhóc lại chạy sang nhà anh?"
Dung Duyệt kìm nén dục vọng muốn tới gần anh thêm một bước, dừng lại bước chân của mình: "Tối nay ba em có việc không về nhà, dì bảo em sang dùng cơm."
"Rất tốt, dì Lưu đôi khi ở nhà một mình cũng buồn, nhóc có thể qua chơi với dì ấy nhiều hơn." Thẩm Miên đứng dậy, xoa đầu nó.
Chơi đàn xong, Thẩm Miên ra ngoài, Dung Duyệt mê muội bám theo bước chân anh.
Thẩm Miên ngồi xuống ghế sô pha, Dung Duyệt cũng ngồi cạnh anh.
Thẩm Miên rót cho nó một ly nước sôi, Dung Duyệt cầm ly nước, sóng mắt dập dờn theo bọt nước.
Vì Dung Duyệt đến, Lưu phu nhân làm thêm rất nhiều món ăn.
Dung Duyệt nghe tiếng bước chân của cô, vội vàng chạy vào giúp cô dọn bàn.
Thẩm Miên xới cơm, nhìn Dung Duyệt bê thức ăn liền bảo nó bưng cơm.
Ba người quây quần trước bàn ăn, ở chung rất vui.
Mắt thấy sắp đến giờ đi ngủ, Dung Duyệt nói mình phải về nhà.
"Ba nhóc đêm nay không về sao?" Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt đi giày.
"Vâng."
"Vậy nhóc có muốn qua đây ngủ không?"
Thẩm Miên nói xong câu này, Dung Duyệt lập tức ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cười như không cười.
Thẩm Miên dựa trên tường, bắt đầu giải thích: "Không phải, lần trước nhóc cũng sang ngủ rồi mà.
Dù sao ba nhóc cũng không về, nhóc ở nhà một mình cũng chán.
Còn nữa, ngày mai anh cũng không phải đến trường học bổ túc."
Dung Duyệt đã đi xong giày.
Nó đứng dậy, ngước nhìn Thẩm Miên: "Tối nay em phải về làm bài."
Thẩm Miên mím môi, không hiểu sao cảm thấy hơi khó chịu: "Ừ."
Dung Duyệt nhìn vẻ mặt của anh, đột nhiên kiễng chân sờ lên đầu anh.
Thẩm Miên không dám cử động, Dung Duyệt dừng một lúc, sau đó rời đi, đưa thứ trong tay cho anh xem: "Trên đầu anh dính hoa."
Cánh hoa tím, vàng, ba màu lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay đối phương.
Thẩm Miên vươn tay, cầm lấy cánh hoa: "Ý nghĩa của hoa hồ điệp gì nhỉ?"
"Ràng buộc." Dung Duyệt trả lời anh không chút do dự.
"Thì ra là vậy." Thẩm Miên mở mang kiến thức.
Dung Duyệt mỉm cười, đẩy cửa.
Thẩm Miên cũng xong giày, tiễn nó đến tận cửa nhà.
Dung Duyệt phất tay với anh, lập tức trở lại căn nhà không một bóng người.
Ánh đèn bật sáng, người phụ nữ trong khung ảnh đang mỉm cười với nó.
Càng yêu thích thứ gì đó, càng không nên xâm nhập, đụng chạm.
Loài người còn mong manh hơn những chiếc mũ điên, mà nó là con thỏ trang bị lực sát thương cường đại, có thể dễ dàng hủy diệt Thẩm Miên.
Sáng chủ nhật, Dung Hoài về nhà, theo thường lệ đưa Dung Duyệt đến bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ Lý vẫn chưa quay lại, ngồi trên chiếc ghế đen vẫn là người thanh niên tên Tịch Mộ.
Qua lần gặp trước, Dung Duyệt đã không còn bối rối, nó bình tĩnh tự nhiên ngồi đối diện với y, nhưng vẫn không thả lỏng thần kinh, trong lòng ngập tràn cảnh giác.
"Nhóc không cần sợ tôi như vậy." Tịch Mộ nở nụ cười vô hại: "Lẽ nào tôi còn rắp tâm phá hủy nhóc hay sao?"
Dung Duyệt mạnh miệng: "Tôi không sợ."
Tịch Mộ cười, mở bệnh án: "Hôm nay chúng ta sẽ tán gẫu kỹ hơn một chút, có thể chứ?"
"Được." Kỳ thực Dung Duyệt cũng không có gì phải giấu giếm.
Tịch Mộ hỏi nó: "Trước đây tính cách của nhóc vốn thế này à?"
"Không khác lắm."
"Khi đó có ai để tâm sự không?"
"Mẹ."
"Theo tôi được biết, mẹ nhóc là bệnh nhân mắc chứng rối loạn tâm thần hoang tưởng, ngoài ra còn mắc rất nhiều bệnh về thần kinh."
Dung Duyệt dừng một lúc, sau đó nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
"Từ chỉ số IQ đến bệnh tình của nhóc đều có tỉ lệ trùng khớp rất cao với mẹ nhóc, cho nên sau khi mẹ qua đời, nhóc cũng không còn ai có thể nói chuyện với mình phải không?"
"Không."
Tịch Mộ bị đáp án này làm cho sặc.
"Tôi và Thẩm Miên nói chuyện rất hợp nhau."
Tịch Mộ không bỏ lỡ khuôn mặt nhu hòa trong nháy mắt của Dung Duyệt, nhất thời cảm thấy hứng thú.
Y dừng bút, chống cằm, mỉm cười nhìn nó: "Thẩm Miên là ai?"
Dung Duyệt quay đầu, không muốn nhìn mặt y.
"Thẩm Miên là Thẩm Miên, không phải ai."
Tịch Mộ chu mỏ, huýt một tiếng sáo.
Dung Duyệt không nhịn được mắng y: "Lưu manh."
"Kẻ thường mắng người khác lưu manh mới chính là lưu manh."
Dung Duyệt cảm thấy hôm nay mình không muốn nói chuyện với y.
"Thật sự rất đáng lo." Tịch Mộ đột nhiên dựa lưng vào ghế: "Người mắc tâm thần phân liệt hoang tưởng khi có đối tượng yêu thích, tình trạng bệnh có thể sẽ kinh khủng hơn trước."
Dung Duyệt biết: "Cho nên khi mẹ tôi đối mặt với ba đã hoàn toàn không thể tỉnh táo.
Nhưng tôi không sao." Nó dùng giọng điệu chắc nịch, nói: "Tôi không muốn chiếm Thẩm Miên làm của riêng, anh ấy chỉ là một người bạn rất thân."
Tịch Mộ hẳn không coi nó là một cậu bé mười ba tuổi bình thường: "Loại người như nhóc thường không nhận thức được sự thay đổi trong tình cảm của mình." Y tiếp tục hỏi: "Nhóc có tìm cơ hội quyến rũ hắn không? Nhóc xinh đẹp như vậy, lại dễ dàng khiến người ta nảy sinh ý muốn bảo vệ.
Quyến rũ hắn là chuyện rất đơn giản!"
Dung Duyệt phủ nhận: "Một thân thể mười ba tuổi có thể cám dỗ được ai."
"Nhóc có đố kị với những người tiếp cận hắn không? Muốn xua đuổi những người đến gần hắn không?"
Dung Duyệt không chớp mắt, trong đầu nhớ lại nụ cười của mình với Tô Thu Vũ.
"Làm sao mà biết, tôi có thể uy hiếp ai, cùng lắm chỉ đuổi được một con dê."
Tịch Mộ hỏi câu hỏi cuối cùng: "Nhóc muốn hủy diệt hắn không?"
Dung Duyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tịch Mộ, ánh mắt kiên định: "Tôi nhất định sẽ không làm tổn thương anh ấy."
Trên ngón tay Tịch Mộ, bút bi đang xoay tròn: "Tốt, lần sau gặp lại."
Dung Duyệt rời khỏi phòng y tế, nhưng chẳng hiểu sao Dung Hoài không ở bên ngoài, ba thường hay ngồi trên hàng ghế đối diện chờ nó.
Dung Duyệt đợi rất lâu, lúc này, cửa phòng khám bên cạnh mở ra, người nó quen xuất hiện.
Chu Ngạn Hiến đứng trước cửa, cùng nó bốn mắt nhìn nhau.
Gặp nhau ở bệnh viện tâm thần, quả thực là duyên phận bết bát nhất.
Chu Ngạn Hiến đóng cửa phòng, ngồi bên cạnh Dung Duyệt.
"Em tới khám gì thế?" Y nói rất tự