Cánh tay mềm mại ôm chặt lấy cổ anh.
Trong mũi Thẩm Miên đều là mùi hương trên người Dung Duyệt, vừa có mùi sữa, vừa có mùi thuốc sát trùng.
Anh nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Dung Duyệt, hỏi: "Sao vậy?" Thẩm Miên hiếm khi trông thấy dáng vẻ yếu đuối của đứa nhỏ.
Dung Duyệt vùi đầu trong ngực Thẩm Miên, lắc đầu, mãi lâu sau mới thả anh ra.
Vừa buông tay, nó lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, không còn bộ dạng đờ đẫn nhưng nội tâm dậy sóng.
Thẩm Miên tìm thấy điện thoại của mình trên đầu giường Dung Duyệt.
Anh lấy dây sạc trong ba lô, đặt một bên nạp điện.
"Sao anh lại qua đây?" Dung Duyệt nhớ ra chuyện này.
Thẩm Miên quán triệt lời nói dối ban nãy đến cùng: "Vòng cổ mẹ anh thích để quên ở đây, bà ấy muốn đeo nó đi chơi Tết nên anh về lấy giúp."
"Ừm." Dung Duyệt gật đầu.
"Vậy bây giờ anh lấy được rồi, phải đi sao?"
Thẩm Miên nhún vai: "Nhóc đồng ý thu nhận anh, anh có thể ở đây thêm một ngày."
Dung Duyệt kinh ngạc, sau đó trả lời dứt khoát: "Được."
Thẩm Miên không nói gì, chỉ cầm lấy một cuốn sách bên đầu giường: "Bài tập nghỉ đông làm xong chưa?"
"Xong rồi."
"Có chỗ nào không hiểu cần anh giải đáp cặn kẽ cho nhóc không?"
"Em nghĩ là không."
"Trước đây không phải môn toán của nhóc rất kém sao?"
Dung Duyệt không biết người đàn ông này muốn quanh co lòng vòng cái gì.
"Vâng."
Thẩm Miên nghiêm túc nói: "Hôm nay anh đây miễn cưỡng ở lại giúp nhóc phụ đạo môn toán, chờ chú về anh sẽ xin phép!"
"Phụt." Suốt mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên Dung Duyệt cười thật lòng.
"Anh thật sự rất phiền phức."
Thẩm Miên nhìn đứa nhỏ cười, cũng không khỏi bật cười thành tiếng.
Anh không hỏi những ngày qua trên người Dung Duyệt đã xảy ra chuyện gì, thậm chí không nhắc tới Hà Vân trước mặt nó.
Nhưng sau khi nghe thấy tiếng Dung Hoài vào cửa, anh nhẹ nhàng bước ra phòng khách, đối mặt với Dung Hoài: "Chú, con có thể ở lại đây một hôm không?"
Đúng lúc ánh mắt Dung Hoài đặt trên tấm ảnh trong hộc tủ, hắn nghe vậy, gật đầu: "Được.
Để chú dọn phòng cho con!"
"Không cần đâu chú.
Con ngủ cùng Dung Duyệt là được rồi." Thẩm Miên không để hắn thêm việc.
Dung Hoài kinh ngạc mở to mắt.
Thẩm Miên cười cười, sau đó quay trở về phòng Dung Duyệt.
Để lại một mình Dung Hoài cầm bức ảnh trong tủ, thả mình trên sô pha.
Ngón tay hắn vuốt ve khuôn mặt của người phụ nữ trong hình, lặng lẽ rơi nước mắt.
Anh yêu em, không thể nghi ngờ.
Sau khi xác nhận với Dung Hoài bản thân có thể ở lại, Thẩm Miên lập tức gọi điện về nhà, nói dối mẹ là mình muốn ở lại nhà bạn, hôm nay đi leo núi với cậu ta, đêm nay sẽ không về nhà ngủ.
Dung Duyệt nghe Thẩm Miên nói chuyện, chờ anh cúp máy mới thản nhiên mỉa mai: "Lừa đảo, dám nói anh về lấy đồ giúp dì."
Thẩm Miên dở khóc dở cười: "Anh lắc lư mấy tiếng đường xe trở về là vì ai, trong lòng nhóc không hiểu sao?"
Là vì em.
Dung Duyệt chỉ muốn có được đáp án này.
Hiện tại, toàn bộ tâm tư của Thẩm Miên đặt hết trong ba lô của anh, may là anh đã chuẩn bị đầy đủ để có thể ở lại trấn Lung Cảnh một ngày, mang theo một bộ quần áo.
Đến khi kiểm tra xong đồ cá nhân, vừa ngẩng đầu Thẩm Miên đã thấy Dung Duyệt đang ngồi trên giường, theo dõi anh hết sức chăm chú.
"Nhóc nhìn gì vậy?" Thẩm Miên hỏi.
Dung Duyệt đảo mắt: "Không có nhìn anh."
"Ồ...!đã hiểu." Thẩm Miên còn lâu mới tin.
Dung Hoài rất vui khi Thẩm Miên đến.
Không biết tại sao, Dung Duyệt cực kỳ thích Thẩm Miên, dù hiện tại trạng thái tinh thần của nó vẫn tê liệt, nhưng tốt xấu vẫn có phản ứng với Thẩm Miên.
Ngay khi Dung Hoài định giải thích với Thẩm Miên về mấy chuyện gần đây thì có điện thoại gọi tới, hắn cần phải ra ngoài tăng ca.
"Có thể nhờ con chăm sóc Dung Duyệt một lúc được không?" Dung Hoài tắt máy, cười ngại ngùng.
Thẩm Miên gật đầu.
"Không sao, chú yên tâm."
Dung Duyệt liếc anh một cái.
Chăm sóc Dung Duyệt không hề đơn giản.
Hai người đang ngồi trên sô pha xem ti vi, Dung Duyệt đột nhiên kéo tay áo Thẩm Miên.
"Em muốn tắm."
Nó bị thương khắp người, không thể tự mình tắm rửa.
Dung Hoài không ở nhà, Thẩm Miên phải giúp nó tắm.
Thẩm Miên nghiêng đầu nhìn thân thể ấm áp bên cạnh, đáy lòng run lên.
Trong lúc Thẩm Miên xả nước, Dung Duyệt đóng cửa phòng tắm, yên lặng đứng sau lưng anh.
Thẩm Miên không hiểu tại sao mình ngẩn người không dám quay đầu.
Anh không dám quay đầu thì Dung Duyệt chạy tới trước mặt anh.
"Giúp em tháo băng trước đi, sau đó cởi quần áo."
Trong phòng tắm có ghế nhỏ, Dung Duyệt ngồi trên ghế, đưa tay cho Thẩm Miên.
Thẩm Miên ngồi xổm trước mặt nó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giữ vững trái tim ngay thẳng nhất.
Không còn băng vải, trên cổ tay Dung Duyệt là một vết bầm tím lớn màu xanh lam, da nó vốn trắng nên vết thương trông càng thêm dữ tợn.
Thẩm Miên không đành lòng nhìn, anh cúi đầu, tiếp tục tháo băng trên chân Dung Duyệt, nhưng chân nó còn sưng kinh khủng hơn, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Chân phải của Dung Duyệt đột nhiên vắt ngang qua chân trái đang đặt trước mặt anh, che chắn vết thương.
"Được rồi."
Lúc này, Thẩm Miên mới hoàn hồn.
Anh đứng lên, vén vạt áo của Dung Duyệt, thận trọng giúp nó cởi áo.
"Cẩn thận tay nhóc."
"Anh phải để ý chứ." Tay Dung Duyệt vừa động, trán đã rịn mồ hôi.
Đầu tiên Thẩm Miên cho tay trái và đầu lọt ra trước, sau đó banh tay áo phải.
Cởi áo xong, Dung Duyệt cứ như vậy, để trần nửa thân trên trước mặt anh.
Thân thể thiếu niên hơi bạc nhược, nhưng đẹp đẽ, trắng bóc, có sức hấp dẫn phi thường.
Vì bên cạnh xả nước nóng, hơi nước lượn lờ che mờ đôi mắt Dung Duyệt.
Thẩm Miên để áo sang một bên, tiếp theo đặt tay lên quần nó.
Hôm nay Dung Duyệt mặc một chiếc quần rộng thùng thình, còn là cotton nguyên chất, dễ cởi hơn áo.
Nhưng chính vì cởi quá dễ, Thẩm Miên càng phiền muộn.
Anh cũng để quần sang một bên, sau đó tay lại đặt lên lớp che đậy cuối cùng