Sau Tết, bầu trời phương Nam trong xanh, ấm áp.
Sau khi nhắn tin cho Thẩm Miên, Dung Duyệt nhanh chóng nhận được hồi âm.
Một lát sau, Thẩm Miên từ trong nhà chạy ra.
Hình như hôm nay anh quên chỉnh tóc, mái tóc xẹp lép.
Lúc này, Thẩm Miên đeo kính trông chẳng có vẻ tinh anh mà ngược lại giống như một con mọt sách.
Dung Duyệt nghĩ vậy, nhưng không dám nói ra.
Thẩm Miên cắm hai tay trong túi quần, mỉm cười nhìn nó.
"Em zai, em thật sự rất xinh đẹp."
Dung Duyệt nghĩ có lẽ nó đẹp trai.
Dù sao thì mẹ Dung Duyệt là một đại mỹ nhân, ba cũng không kém, nhưng từ bé đến lớn cũng chỉ có ba người khen nó đẹp.
Một người trong đó không mang quan hệ máu mủ, còn luôn dùng giọng điệu này làm nó không biết mình đẹp thật, hay Thẩm Miên chỉ thích trêu chọc mình.
Thẩm Miên đi tới, nhìn Dung Duyệt đang ngẩn người, một tay chống hông, điệu bộ cà lơ phất phơ hỏi: "Em zai, có muốn cùng anh chơi trò gì kích thích không?"
Dung Duyệt nhìn mặt người đối diện, Thẩm Miên thật nhàm chán, bản thân nó cũng vô cùng nhàm chán.
Nhìn vẻ mặt cợt nhả của anh, Dung Duyệt đành phối hợp trả lời: "Trò kích thích là trò gì?"
Thẩm Miên cười cười, nắm cằm Dung Duyệt, bắt nó ngẩng đầu nhìn mình.
"Đánh cờ giữa hai người đàn ông, kịch tính đến nỗi toát mồ hôi, khiêu khích lẫn nhau để giành quyền ưu tiên, một khi mất khống chế thậm chí sẽ dính chặt vào nhau."
Dung Duyệt nheo đôi mắt xinh đẹp, lạnh giọng mắng: "Chơi bóng rổ cũng không bạo lực như vậy."
"Haha." Thẩm Miên không biết Dung Duyệt có biết cái gọi là đùa giỡn mang màu sắc ám thị hay không, nhưng tốc độ phản ứng của đứa nhỏ quả thực không chậm.
"Dung đại thiếu gia, cậu gọi tôi ra đây là muốn mang tôi đi đâu?"
Dung đại thiếu gia cũng có tế bào hài hước: "Mang anh đi bán."
Thẩm Miên thấy Dung Duyệt nhấc chân cũng lập tức cất bước theo sau.
Anh nghiêng đầu quan sát đứa nhỏ, dưới ánh mặt trời cặp lông mi vừa cong vừa dài của Dung Duyệt như nhuộm thành màu vàng óng khiến nó càng không giống sinh vật thuộc về thế giới này.
Anh ho khan một tiếng, giả vờ tự nhiên cầm tay đứa nhỏ.
Bàn tay lạnh như băng được ấm áp bao phủ, Dung Duyệt nhất thời chưa phản ứng kịp thì Thẩm Miên đã hỏi: "Có thể nắm tay không?"
Dung Duyệt gật đầu: "Ừm, có thể."
Nó trả lời dứt khoát, hoàn toàn không cần suy nghĩ.
Mặt trời chiếu sáng khắp muôn nơi, cây ven đường bắt đầu đâm chồi mới, cành khô thẳng tắp xông thẳng lên trời.
Dọc theo cành lá lấm tấm những chiếc lá nhỏ màu vàng nhạt.
Khi nắng lên, thân cây tỏa sáng như thần mộc giữa không trung.
Thẩm Miên nắm chặt tay Dung Duyệt.
Thành thật mà nói, tính cách anh tuy lãnh đạm, nhưng nhân duyên không tồi, bạn bè có thể nói là siêu đông, loại như Diệp Kình cũng hoàn toàn có thể mở lòng.
Thế nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng gặp ai như Dung Duyệt.
Anh biết trước mắt có lẽ mình là người bạn thân tin cậy duy nhất của Dung Duyệt, lần đầu tiên trong đời, anh chiếm giữ một vị trí quan trọng trong lòng người khác đến thế.
Có qua có lại, trong lòng anh, Dung Duyệt cũng độc nhất vô nhị.
"Chúng ta có được tính là bạn vong niên không nhỉ?" Thẩm Miên hỏi Dung Duyệt.
Dung Duyệt cảm thấy Thẩm Miên đột nhiên đặt ra vấn đề này rất kỳ lạ.
Thẩm Miên không biết trong giá trị quan siêu phàm của Dung Duyệt, đến cùng mình đáng giá bao nhiêu.
"Tính chứ.
Tuổi tâm hồn anh chắc cũng phải hơn 60."
Thẩm Miên rốt cuộc nhịn không được nhéo mặt Dung Duyệt.
"Tiểu quỷ độc miệng."
Dung Duyệt không nói mình muốn dẫn Thẩm Miên đi đâu, anh đã bỏ lỡ thời cơ đặt câu hỏi, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
Thẩm Miên đoán, theo sở thích của Dung Duyệt, có lẽ nó sẽ dẫn mình đến một nơi có thiên nhiên rộng lớn.
Thế nhưng Dung Duyệt lại đi về phía phố xá sầm uất.
Thẩm Miên kinh ngạc.
Có cô bán hoa ven đường thấy Dung Duyệt, toét miệng cười: "Tiểu Duyệt, con tới lấy hoa à?"
Thẩm Miên còn chưa phản ứng kịp, cô đã lấy ra một bông hoa màu xanh nhạt từ trong quầy hàng của mình cho nó.
"Đây, hoa con đặt trước đó nhé."
Dung Duyệt vừa cảm ơn vừa nhận hoa từ tay cô, sau đó đưa cho Thẩm Miên rồi tiếp tục kéo anh rời đi.
Thẩm Miên nhìn đóa hoa xanh biếc, vô cùng mỹ lệ, song không hiểu tại sao.
"Loài hoa này mới có ở trấn Lung Cảnh." Dung Duyệt nắm tay anh, nói: "Tên là sao."
Thẩm Miên nhớ tới chuyện cũ: "Nhóc từng nói có một loài hoa rất hợp với anh chính là hoa này?"
"Vâng."
Thẩm Miên nhoẻn cười: "Đây là quà sinh nhật."
Dung Duyệt nhìn anh, cảm thấy Thẩm Miên hôm nay rất khó hiểu: "Không phải sáng nay em tặng quà sinh nhật cho anh rồi à?"
Anh tò mò: "Vậy đây là gì?"
"Em chỉ muốn tặng anh thôi, vì nó rất hợp với anh." Dung Duyệt trả lời tùy ý.
Thẩm Miên nghe vậy, sửng sốt.
Khóe miệng anh cong lên, Thẩm Miên buông tay Dung Duyệt, vò mái tóc mềm mại của nó: "Ái chà, Dung đại thiếu gia trưởng thành rồi.
Nếu dùng cách này đi tán gái đảm bảo không ai thoát khỏi tay nhóc."
Mới đầu Dung Duyệt mặc anh trêu chọc mình, nhưng dần dần lực tay của Thẩm Miên càng lúc càng mạnh, nó không nhịn được kéo tay anh xuống, giữ thật chặt, không cho anh tiếp tục chạm vào đầu mình.
Thẩm Miên thường xuyên nghĩ, người như Dung Duyệt sẽ thích kiểu con gái như thế nào? Lúc yêu đương sẽ ra sao? Nó cũng sẽ vì nụ cười của cô gái mình thích mà trèo non lội suối để hái một đóa hoa chứ? Nếu nó có dục vọng...!Thẩm Miên không kiềm chế được nhớ lại buổi chiều thu hôm ấy, Dung Duyệt ở trong tay anh giống như động vật nhỏ mềm mại mặc cho động tác của mình.
"Hì." Dung Duyệt cười khẽ với anh.
"Làm sao đây, việc em muốn làm với anh đã xong đâu?"
Thẩm Miên hạ mắt nhìn, lập tức dập tắt suy nghĩ mờ ám của mình.
"Vậy chúng ta đi loanh quanh một chút nhé."
Bọn họ chia cách hai nơi, năm tháng trôi qua, lại lần nữa ở bên nhau dường như xóa nhòa sự bất đồng trong chớp mắt.
Dung