Xét theo một ý nghĩa nào đó, Dung Duyệt quả thực rất dễ hiểu.
Ngay cả ông Thẩm và bà Hạ lần đầu tiên gặp nó, liếc mắt đã có thể nhìn ra đôi mắt Dung Duyệt rực sáng trong giây phút trông thấy Thẩm Miên.
Chỉ cần đôi mắt không cách nào lừa gạt người khác thì các biểu tình còn lại đều dư thừa.
Chính Dung Duyệt cũng tưởng rằng trải qua đoạn thời gian lắng đọng này, khi đối diện với Thẩm Miên nó có thể bình tĩnh, lạnh nhạt, thậm chí có thể giả bộ sinh động như thật.
Nhưng thực tế, lớp ngụy trang của Dung Duyệt ở trước mặt Thẩm Miên có thể nói là sơ hở trăm chỗ.
Chẳng qua Thẩm Miên không vạch trần, anh ở trong cửa sổ lầu hai nhìn nó giống như đang thưởng thức một bức danh họa nào đó.
Dung Duyệt đột nhiên cảm thấy rất tức giận.
Nó không phải là một bức tranh đẹp, nó không muốn Thẩm Miên dùng ánh mắt đó nhìn mình.
"Con là bạn của Miên Miên?" Bà Hạ nhìn cách bọn họ tương tác cũng cảm thấy buồn cười.
"Chờ bà thu dọn xong, bất cứ lúc nào con cũng có thể qua đây uống trà, ngồi một lúc, cùng nhau nói chuyện phiếm."
Dung Duyệt gật đầu: "Vậy ông bà làm việc trước, con xin phép không quấy rầy."
"Được."
Dung Duyệt cụp mắt không nhìn Thẩm Miên, lúc này mới nhớ ra lễ nghi, vội vàng nói: "Con chào ông bà, con ở nhà bên cạnh, tên con là..."
"Dung Duyệt." Bà Hạ ngắt lời.
Dung Duyệt ngước mắt lên, chớp một cái.
"Miên Miên từng nhắc tới con, Dung Duyệt nhà cách vách." Bà Hạ không nhịn được vươn tay gạt mái tóc dài phủ trước trán nó, hiền từ nói: "Đứa trẻ ngoan, lần sau sang chơi nhé."
Dung Duyệt nhẹ nhàng mỉm cười: "Dạ."
Nói xong, nó dắt xe đạp về nhà, cũng không quay đầu.
Thẩm Miên ở lầu hai, một mạch nhìn theo, sau đó cười mắng: "Nhãi ranh." Giọng nói hạ xuống, anh lại ngượng ngùng sờ mũi.
"Xem ra hình như không nhỏ."
Đúng là không nhỏ, từ lúc Dung Duyệt cố gắng ăn cơm, Lăng Tiêu lại dẫn đi chơi bóng rổ, thân thể Dung Duyệt càng phát triển.
Năm đó chỉ có một đứa nhỏ phiền phức lớn xíu xiu, bây giờ đã là một thiếu niên tuấn tú, lịch sự, tao nhã.
Thẩm Miên dựa bên bệ cửa sổ, tâm phiền ý loạn.
Dung Duyệt về đến nhà, cấp tốc nhảy tót lên phòng.
Nó rút điện thoại di động gửi tin nhắn cho Chu Ngạn Hiến.
Dung Duyệt: Thẩm Miên đã về!
Qua hơn mười phút, tin nhắn của Chu Ngạn Hiến mới chậm chạp truyền đến.
Chu Ngạn Hiến: Không phải anh ấy đang đi học à? Gần đây lại không có ngày nghỉ, sao có thời gian rảnh trở về?
Dung Duyệt: Không biết.
Chu Ngạn Hiến:...!
Trong lúc Dung Duyệt cắn ngón tay cái, nghĩ rốt cuộc Thẩm Miên về trấn Lung Cảnh làm gì thì tin nhắn của Chu Ngạn Hiến lại chuyển tới.
Chu Ngạn Hiến: Anh nói nha, bây giờ em thực sự coi anh thành đồng minh yêu đương hả? Mỗi lần em chủ động tìm anh đều vì chuyện của Thẩm Miên, trừ cái đó ra, em không thể quan tâm anh à?
Dung Duyệt gửi cho y một tin nhắn lấy lệ.
Dung Duyệt: Trường học mới thế nào?
Bên kia, Chu Ngạn Hiến hoàn toàn không muốn phản ứng nó nữa.
Năm nay, Chu Ngạn Hiến cũng thi lên đại học, nhưng là một ngôi trường rất bình thường.
Mới đầu, y sống chết không muốn đi, cảm thấy cứ trực tiếp đi làm là được rồi, dù sao Chu Ngạn Hiến không hứng thú với việc học, cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho Lâm Trí Viễn, nhưng ý kiến của Lâm Trí Viễn hiển nhiên trái ngược với y.
Vì vậy một cặp cha con nuôi vì vấn đề tương lai của Chu Ngạn Hiến mà ầm ĩ một trận hiếm có.
Cãi nhau xong thì Chu Ngạn Hiến trốn ở nhà Dung Duyệt.
Khi đó Dung Duyệt không nhịn được cà khịa y: "Anh quả thật không có bạn bè."
Phàm có một người bạn sẽ không nghĩ tới việc đi nhờ vả người như nó.
Chu Ngạn Hiến nghe vậy, thở phì phò.
Cuối cùng Lâm Trí Viễn tìm tới cửa, hai người lại rùm beng ở trong nhà Dung Duyệt.
"Ba hi vọng con lên đại học." Lâm Trí Viễn suy sụp đỡ trán.
"Thành tích của tôi như vậy lên đại học có ích lợi gì?" Chu Ngạn Hiến khoanh tay ngồi bên cạnh Dung Duyệt, vẻ mặt đề phòng.
"Ngạn Hiến." Lâm Trí Viễn chân thành nói.
Loại thời điểm này, hắn mới có tâm tình của một người làm cha.
"Có một số thứ nhìn như không hề hữu dụng, nhưng thực ra lại rất quan trọng.
Có lẽ con đi tới đó sẽ không học được tri thức, không kết được bạn, nhưng con sẽ đi về phía càng cao càng xa, tầm mắt của con sẽ rộng mở.
Tầm mắt rộng mở có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không có chỗ dùng, nhưng nếu một ngày gánh nặng cuộc sống kéo tới, con sẽ hiểu trong lịch sử có nhiều người đã vì lý tưởng của mình mà gặp phải gian khổ không thể tưởng tượng được, con sẽ biết chân lý vận hành vũ trụ, con biết Tagore, biết Borges.
Nhờ họ mà con tìm được nơi ẩn náu tạm thời của tâm hồn.
Cuộc sống chèn ép con, nhưng không thể giết chết con.
Ngạn Hiến, đó chính là ý nghĩa ba muốn con lên đại học."
Dung Duyệt không biết Chu Ngạn Hiến là vì Lâm Trí Viễn, hay vì vũ trụ, vì Tagore và Borges, y rốt cuộc không kháng cự nữa, ngoan ngoãn theo Lâm Trí Viễn về nhà.
Sau đó, Dung Duyệt nghe nói Chu Ngạn Hiến học chuyên ngành tài chính.
Ngành học chẳng liên quan gì đến danh nhân lịch sử hay Tagore.
Chu Ngạn Hiến quyết định lên đại học sẽ cải tà quy chính.
Vì thế y trút hết tinh lực dư thừa lên điện thoại di động, thường tìm Dung Duyệt nói chuyện phiếm.
Dung Duyệt tắt thông báo tin nhắn của y, Chu Ngạn Hiến sẽ gọi điện hỏi nó có nhìn thấy tin nhắn của mình hay không.
Dung Duyệt: "..." Sao xung quanh nó toàn mấy người phiền toái vậy nhỉ.
Bất kể thế nào, đây chính là cuộc sống hiện tại của Dung Duyệt.
Sáng sớm, sau khi rời giường, Dung Duyệt đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài.
Đây là thói quen của nó, dù là quá khứ hay hiện tại, Dung Duyệt đứng ở đây chỉ để bắt được thân ảnh của người nào đó.
Chờ Thẩm Miên chạy bộ qua đây, nó mới hài lòng thu dọn cặp sách rồi chuẩn bị đến trường.
Lúc Dung Duyệt xuất phát, Thẩm Miên vẫn đứng trước cửa nhà mình nghỉ ngơi, anh trông thấy Dung Duyệt, vô thức chào hỏi.
"Dung Duyệt."
Cẳng chân dài của Dung Duyệt giẫm lên bàn đạp, xe đạp lướt qua Thẩm Miên như gió, cũng chẳng thèm cho anh một cái liếc mắt.
Thẩm Miên ở sau lưng nó nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu quỷ chết tiệt không thể chiều mãi được, bây giờ còn dám cáu kỉnh.
Lúc Dung Duyệt rẽ sang lối khác, khóe mắt thoáng nhìn về phía sau, có thể thấy Thẩm Miên đang bất đắc dĩ đứng tại chỗ.
Đến trường, Bạch Phong Nguyệt dễ dàng nhận ra sắc mặt nó không giống mọi ngày.
"Hôm nay trông cậu có vẻ rất vui." Cô bé bụ bẫm mỉm cười, nhìn cực kỳ dễ thương.
Dung Duyệt: "Làm gì có."
Bạch Phong Nguyệt làm lơ, tiếp tục hỏi: "Có chuyện gì vui xảy ra à?"
Dung Duyệt bảo trì khuôn mặt vô cảm: "Không có gì cả."
Bạch Phong Nguyệt trộm cười hắc hắc: "Thời tiết hôm nay rất đẹp đó, Dung Duyệt."
Dung Duyệt nhìn khuôn mặt tươi cười của cô bé, lúc này mới bất đắc dĩ "Ừ" một tiếng.
Tương tác của hai người rơi vào trong mắt Tưởng Lâm Lâm, cô cúi đầu, im lặng nắm lá thư trên tay.
Tưởng Lâm Lâm không thể nhìn thấu trái tim Dung Duyệt, bất kể là tâm trạng hay sở thích của Dung Duyệt.
Có một số người đơn giản lại thấu triệt, giống như Lăng Tiêu.
Tưởng Lâm Lâm vừa nhìn là biết cậu thích chơi bóng rổ, là một người tốt bụng.
Nhưng có một số người rất khó hiểu, rất nan giải, chính là Dung Duyệt.
Tưởng Lâm Lâm vĩnh viễn không cách nào hiểu được Dung Duyệt đang nghĩ gì, thế giới của Dung Duyệt có gì.
Dù cô bé đi hỏi, Dung Duyệt cũng chỉ mỉm cười với Tưởng Lâm Lâm, rồi xoay người bỏ lại cô, trở về thế giới của mình.
Vừa nghĩ tới khả năng mình mãi mãi không thể bước vào nội tâm của Dung Duyệt, Tưởng Lâm Lâm lại bắt đầu đau khổ, bất kham.
Trong lúc cô bé đang nhịn không khóc, Dung Duyệt quay đầu liếc mắt nhìn cô, rồi nhanh chóng rời đi.
Bạch Phong Nguyệt tức khắc nhận ra ánh mắt của Dung Duyệt, cô bé làm bộ vô ý nói: "Tưởng Lâm