Edit: Shion | Beta: Aimee Mae
Khi Lăng Tiêu mở cửa, cậu phát hiện trong phòng tối thui, rèm cửa che kín mít, không để lọt một tia nắng.
Nghe thấy tiếng cửa mở, một con chó nhỏ lập tức chạy ra, cắn quần cậu, vẫy vẫy cái đuôi.
“Twinkle.” Lăng Tiêu cưng chiều xoa đầu nó, sau đó mò mẫm đến bên cửa sổ, kéo toàn bộ rèm cửa.
“Roẹt!” Rèm cửa mở ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào.
Chớp mắt, cả căn phòng từ đêm tối biến thành ban ngày.
Vì không gian đột ngột thay đổi, một đống tướng trên sô pha động đậy bất an.
Lăng Tiêu hít sâu một hơi, vỗ xuống đống chăn.
“Dung Duyệt! Ngồi dậy cho tôi!”
“Học đệ về rồi à?” Trong chăn vang lên thanh âm rầu rĩ.
Lăng Tiêu nhíu chặt chân mày, trên khuôn mặt điển trai tràn đầy vẻ bất lực.
“Sáng nay cậu không đi khám à, còn phải về trường gặp thầy Tiết nữa đấy? Sao còn chưa chịu dậy?”
Dung Duyệt chẳng ừ chẳng hử, tựa hồ đã ngủ.
Lăng Tiêu bắt đầu bới chăn, kéo nửa ngày, đến khi lôi được một góc chăn ra ngoài mới phát hiện tìm lộn hướng, đây là chân Dung Duyệt.
Vì thế Lăng Tiêu đành xốc cả chăn lên, cuối cùng bê hết đi, lộ ra người bên trong.
Mái tóc đen bờm xờm đưa về phía cậu.
Đối phương động đậy thân thể, nhưng nhanh chóng ngã oặt xuống ghế.
Lăng Tiêu cười lạnh, vỗ tay một cái.
“Twinkle, gọi chủ nhân của mày dậy.”
Cún con Twinkle lập tức lấy đà hai bước rồi nhảy lên người chủ nhân, lè lưỡi liếm mặt hắn.
“Đống tướng” tức khắc cứng đờ, sau đó ngẩng đầu.
Khuôn mặt trái xoan vô cùng hoàn mỹ, ngũ quan tinh tế lại dịu dàng, đáng lý phải là một thanh niên xinh đẹp vừa nhìn đã khiến người ta nảy sinh cảm giác gần gũi, nhưng lúc này, ánh mắt hắn âm u, nặng nề như thiên thạch sau khi bốc cháy, tản ra âm khí chết chóc.
“Tao đã bảo mày không được phép dùng đầu lưỡi liếm tao cơ mà!” Giọng nói của hắn như nhũ băng, lạnh đến thấu xương nhưng con cún căn bản không hiểu, vẫn lắc lắc cái đuôi nhào tới.
Dung Duyệt thở dài.
“Haizz.” Con chó ngu ngốc.
Lăng Tiêu nhìn Dung Duyệt chậm rãi từ trên sô pha ngồi dậy.
Dung Duyệt chỉ mặc một cái áo rộng làm đồ ngủ, nửa dưới là quần lót.
Hắn ngồi thẳng, đôi chân dài trắng nõn giao nhau.
Hai năm trước, Lăng Tiêu nhìn cảnh tượng này còn có thể đỏ mặt xấu hổ, bây giờ chỉ muốn mắng: “Mau cút cho tôi!”
Dung Duyệt gãi mái tóc dài, lề mà lề mề đi rửa mặt.
Lăng Tiêu đi theo sau Dung Duyệt, thông báo với hắn.
“Mợ tôi sắp về, cậu chuẩn bị dọn ra ngoài tìm phòng mới đi.”
Dung Duyệt vừa đánh răng, vừa ú ớ nói.
“Nếu tôi vẫn chưa tốt nghiệp thì tốt, muốn tiếp tục ở lại trường ghê!”
Lăng Tiêu bị hắn chọc giận thành công.
“Tốt nghiệp sớm ghê gớm thật đấy!”
Dung Duyệt liếc cậu một cái, không nói chuyện.
Lăng Tiêu tự hỏi tự đáp, 20 tuổi tốt nghiệp đại học Lung Thành, ngay lập tức nhận được công việc phát thanh viên, còn làm trợ lý của giáo sư Lung đại kiếm thêm một khoản thu nhập, quá giỏi.
Dung Duyệt đánh răng xong, nhìn vào gương thở dài.
“Không còn căn phòng này, tôi và Twinkie đành phải lưu lạc đầu đường xó chợ.”
Lăng Tiêu thân là bạn tốt cho hắn một kiến nghị.
“Khó khăn quá tôi sẽ giúp cậu tìm phú bà.”
“Được.”
Bây giờ Dung Duyệt quá có tế bào hài hước.
Lăng Tiêu tranh thủ lúc Dung Duyệt rửa mặt, tiện tay làm bữa sáng cho hắn.
Dung Duyệt vừa ra liền ngồi xuống ăn điểm tâm.
Trong lúc ăn, nét mặt hắn không hề thay đổi, cũng không có tinh thần hưởng thụ mỹ thực dù chỉ một chút.
Lăng Tiêu hỏi.
“Giờ cậu vẫn không có vị giác à?”
“Không có.” Bắt đầu từ bốn năm trước, Dung Duyệt ăn cái gì cũng không nếm được vị chua ngọt đắng cay.
Lăng Tiêu quá nhàm chán, nhéo tay hắn một cái.
Dung Duyệt vẫn không có phản ứng.
“Cậu và con gái hiệu trưởng thế nào rồi?”
Dung Duyệt không ngẩng đầu.
“Cô ấy bị tôi dọa chạy.”
“Không dễ dàng gì.
Cô ấy không ngại lợi dụng cha mình ép cậu đồng ý hẹn hò, sao còn chưa đến hai tháng đã buông tha rồi? Cô ấy phát hiện cậu lãnh cảm hả?”
Mất vị giác, trì độn với cảm giác đau, lãnh cảm, cuồng theo dõi, Dung Duyệt tập hợp tất cả mọi loại bệnh trạng. Hắn cảm thấy người có thể hẹn hò với mình là một kỳ tích.
“Vì tôi phát bệnh, luôn theo dõi cô ấy, khiến cô ấy sợ hãi lập tức chia tay.”
Lăng Tiêu không hỏi nữa.
“Cậu mau đi gặp bác sĩ tâm lý, trị hết bệnh đi.”
Vì buổi chiều phải gặp thầy Tiết, Dung Duyệt mặc một bộ tây trang đen trang trọng đi ra ngoài.
Những thanh niên khác mặc âu phục, dáng vẻ thoạt nhìn không giống học đòi người lớn thì cũng nghèo kiết xác đang đau khổ tìm việc.
Chỉ có hắn, mặc lên người mang lại hiệu quả cao cấp như người mẫu.
Lăng Tiêu biết bộ suit trên người Dung Duyệt chỉ là hàng rẻ tiền mà thôi, cảm giác cao cấp đó hoàn toàn dựa vào khuôn mặt.
Dung Duyệt đổ thức ăn cho Twinkle, vẫy tay tạm biệt Lăng Tiêu, sau đó đến ga tàu điện ngầm.
Năm nay Dung Duyệt 20 tuổi, hắn cùng Lăng Tiêu đỗ vào đại học Lung Thành.
Trong lúc đám Lăng Tiêu vẫn đang đau khổ giãy giụa ở năm nhất, Dung Duyệt đã thành công tìm được giáo sư, nhanh chóng lấy được bằng tốt nghiệp.
Sau khi ra trường, Dung Duyệt xin làm trợ lý của giảng viên khoa phát thanh rồi mướn căn nhà của mợ Lăng Tiêu để đó không dùng, sinh hoạt đến bây giờ.
Ở tuổi này, Dung Duyệt rốt cuộc phát hiện hắn là một nhân tài hiếm có.
Ở tuổi này, Dung Duyệt rốt cuộc rơi vào giữa đại chúng, trở thành một thành viên trong xã hội.
Tại bệnh viện tâm thần Bắc Định.
Dung Duyệt mở cửa phòng điều trị, liếc mắt thấy Tịch Mộ đang bắt chéo chân, ngậm một que kẹo trong miệng.
Dung Duyệt mỉm cười với y, nụ cười thoạt nhìn rất thân thiện.
“Bác sĩ Tịch Mộ.”
“Dung Duyệt.” Tịch Mộ cười đáp lại.
Dung Duyệt ngồi đối diện y, thái độ còn tốt hơn bất cứ bệnh nhân nào Tịch Mộ từng phụ trách.
Tịch Mộ hỏi hắn như thường lệ: “Gần đây cậu còn nằm mơ không?”
“Nằm mơ… thỉnh thoảng đi!” Dung Duyệt ngoan ngoãn trả lời.
“Mơ thấy gì?”
“Không nhớ lắm, có khi là một đôi bạn đang tản bộ, sau đó đột nhiên gặp cái gì! Một giấc mơ rất bình thường.”
“Bạn của cậu đâu?”
Dung Duyệt trả lời: “Anh nói đám Lăng Tiêu?”
Tịch Mộ mỉm cười: “Tôi không nói bọn họ, ý tôi là tinh linh, thỏ, sói gì đó.”
Vẻ mặt Dung Duyệt vô cùng thành khẩn.
“Từ ngày bác sĩ phá giải câu đố của tôi, tôi đã hoàn toàn thanh tỉnh, hết thảy chỉ là giấc mộng của tuổi thơ, tôi sẽ không tiếp tục trầm mê.”
Nụ cười của Tịch Mộ chậm rãi đông lại, lúc nói chuyện bất giác cắn răng.
“Vậy về Thẩm Miên, cậu nghĩ thế nào?”
Nhắc tới cái tên này, nụ cười trên môi Dung Duyệt chợt biến mất, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn trả lời Tịch Mộ: “Tôi nghĩ anh ấy đúng.
Nếu khi đó anh ấy ở lại, thì có lẽ cả đời này tôi sẽ không có mục tiêu khác, bất kể là cuộc sống hay sách vở, bài tập.
Hơn nữa, lúc đó tôi có thể đảm bảo yêu anh ấy cả đời, nhưng không thể khẳng định tôi có tư cách được yêu anh ấy mãi mãi.”
Vế sau nghe khá thật lòng, Tịch Mộ dần dần thả lỏng bản thân.
“Dung Duyệt, không nói chuyện bạn gái nữa à?”
Dung Duyệt cười khổ.
“Mấy hôm trước mới bị đá.” Hắn vuốt tóc, vẻ mặt phiền não.
“Nhưng mà đề nghị của anh rất tốt, nuôi một con chó ít nhất có nơi ký thác tâm linh.”
Cuộc trò chuyện hai người cũng xem như vui vẻ, Tịch Mộ nhanh chóng ghi chép vào hồ sơ bệnh án, sau đó tiễn Dung Duyệt ra ngoài.
Lúc ra cửa, Dung Duyệt hỏi ý kiến y: “Tôi cảm thấy mình không có gì cần phải tới đây nữa.”
Tịch Mộ lắc đầu.
“Vẫn chưa được.”
Thấy y cự tuyệt, Dung Duyệt cũng không phản đối, chỉ lộ ra vẻ bất lực.
Tịch Mộ mới là người phải bất lực.
“Nếu cậu đàng hoàng cho tôi biết nguyên nhân vì sao vị giác, cảm giác đau lẫn tính dục của cậu đều tự dưng biến mất, tôi sẽ chữa khỏi cho cậu, lúc đó cậu không cần tới nữa.”
“Tôi mà biết nguyên nhân đã không tốn tiền tới đây khám bệnh.” Dung Duyệt thở dài.
“Vậy hôm nay tôi đi trước.” Nói xong, hắn liền bỏ đi.
Sau lưng Dung Duyệt, Tịch Mộ lập tức thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm bóng lưng người phía trước.
Rời khỏi bệnh viện, Dung Duyệt gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu, báo với cậu mình đang đến trường.
Lăng Tiêu chắc đang trên lớp nên nửa tiếng sau mới trả lời.
“Tôi hỏi hộ cậu rồi, thầy Tiết chưa rảnh, cậu loanh quanh đâu đó trước đi!”
Nếu Dung Duyệt nhận được tin nhắn này sớm hơn một chút, hắn đã ngồi ở quán cơm lầy một lúc rồi mới đến trường, nhưng bây giờ đã quá muộn, Dung Duyệt đã ở trên sân trường.
Dung Duyệt bước trên con đường hoa, cả trai lẫn gái đi ngang qua đều không nhịn được quay đầu nhìn, sau đó xúm lại xì xào bàn tán.
Dung Duyệt dường như không thấy cảnh tượng này, vẫn dẫm trên con đường của mình.
Hắn vòng tới vòng lui trong sân trường, đúng lúc ngang qua phòng học của khoa vật lý.
Đám sinh viên đang cầm sách vở, chen chúc nhau vào lớp.
Dung Duyệt cắm hai tay trong túi quần.
Vì tiết trời oi bức, hắn nới lỏng cà vạt, cả người giống như một con mèo lười biếng.
Để ngồi ké điều hòa, Dung Duyệt bám theo sinh viên cuối cùng lẻn vào lớp học đa phương tiện, ngồi ở góc trong cùng bên phải.
“Hôm nay là môn của thầy Thẩm à?” Nữ sinh ngồi trước mặt Dung Duyệt hỏi cô bạn bên cạnh mình.
Bạn cùng bàn của cô trợn trắng mắt.
“Ờ.”
“Vãi! Mấy con ngốc tối hôm qua đi chơi đến giờ vẫn chưa về! Xui xẻo! Chúng nó biết hôm nay có môn của thầy Thẩm chứ?”
Bạn cùng bàn đảo mắt: “Bà còn sức lo cho chúng nó nữa hả, bài lần trước đã học kỹ chưa, cẩn thận lại bị diss.”
Nữ sinh bắt đầu oán giận.
“Cứ tưởng lên đại học ít nhất có thể thoải mái một chút, ai ngờ giảng viên năm nay lại khó tính như vậy, đại biểu là thầy Thẩm!”
“Đẹp trai thì có ích lợi gì, ma quỷ!”
Dung Duyệt chống cằm, cười khẽ.
Đây là nụ cười thật lòng đầu tiên trong ngày hôm nay của hắn.
Đã lâu lắm Dung Duyệt không quay về trường, không biết giờ lại có giảng viên khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật!
Chỗ ngồi của Dung Duyệt quá kín đáo, không ai phát hiện trong lớp có thêm một người.
Chuông vào học reo vang, căn phòng vốn đang ồn ào, náo loạn lập tức trở nên yên tĩnh.
Dáng vẻ căng thẳng đề phòng của đám sinh viên như thể binh sĩ trước khi đánh trận.
Căn phòng này có hai cửa ra vào.
Tiếng chuông vừa kết thúc, một bóng người xuất hiện, đưa lưng về phía bọn họ.
Đây là một bóng lưng rất khiến người ta có sức tưởng tượng.
Dáng người mảnh khảnh, cao hơn đàn ông bình thường một cái đầu, mái tóc nâu đen rất thời thượng, vai rộng, eo nhỏ.
“Vào giờ.” Giảng viên cầm giáo trình, quay đầu lại, khuôn mặt đập vào mắt tất cả mọi người.
Dung Duyệt nhìn gương mặt trên bục giảng, con ngươi không ngừng phóng đại, đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì.
“Thầy Thẩm Miên đẹp trai thật đó.” Dù là giảng viên ma quỷ, nữ sinh tuổi hồng vẫn nức nở tán thưởng khuôn mặt tuấn tú của anh.
Thẩm Miên vừa vào lớp, lập tức mở máy tính, thả một đống phương trình lên màn hình.
Mọi người ôm mặt kêu đau.
“Cho các bạn học lại lần cuối!” Thẩm Miên đẩy kính, lạnh như sương băng.
“Tôi sẽ xem ai là người may mắn được lên kiểm tra.” Nói xong, anh cầm bút dạ, viết một đống công thức lên bảng.
Mọi người vội vã lật sách theo thông tin anh viết ra, cả không gian vang lên thanh âm loạt xoạt.
“Thịch.” Chỉ có một người nghe thấy tim mình đập.
Dần dần, nữ sinh ngồi trước mặt Dung Duyệt cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô lặng lẽ quay đầu liền trông thấy Dung Duyệt đang ngẩn