Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 113


trước sau

Sau khi đi hết một đoạn đường, Kỳ Tĩnh không khỏi lại lần nữa ghét bỏ khối thân thể dị thường suy yếu này, hiện tại còn chưa đi được bao nhiêu, thế nhưng đã có cảm giác mỏi chân rồi.

Ninh Hữu cảm giác được thân thể Kỳ Tĩnh biến hóa, cái đuôi lông xù xù quét quét gò má Kỳ Tĩnh, "Mệt mỏi? Nếu không trước nghỉ ngơi một chút đi."

Kỳ Tĩnh sao có thể chịu đựng được mất mặt trước mặt người trong lòng chứ? Căng da đầu cự tuyệt, "Chỉ chút khoảng cách như vậy, sao ta có thể mệt được, đừng xem thường ta."

Ninh Hữu mí mắt nhướn nhướn, vẫn là quyết định không đi kích thích lòng tự trọng của Kỳ Tĩnh.

"Tôi có chút đói bụng, anh ở chỗ này chờ tôi một chút", Ninh Hữu nói xong, liền từ trên đầu vai Kỳ Tĩnh nhảy xuống.

Kỳ Tĩnh còn chưa kịp ngăn cản, Ninh Hữu đã biến mất không thấy thân ảnh nữa. Sắc mặt Kỳ Tĩnh lập tức đen xuống, đợi trong chốc lát vẫn không nhìn thấy Ninh Hữu trở về, sắc mặt của anh càng thêm âm trầm.

Tại thời điểm Kỳ Tĩnh đã sắp nắm chặt tay đến mức chảy máu, thanh âm Ninh Hữu liền truyền tới lỗ tai anh.

"Xử lý cái này một chút đi."

Ninh Hữu ném cho Kỳ Tĩnh một con thỏ hoang, còn có một con dao cùng một cái mồi lửa.

Tay Kỳ Tĩnh hơi buông lỏng, nhưng sắc mặt lại vẫn như cũ không có chuyển biến tốt đẹp, mang theo một tia chất vấn, "Thứ này em lấy từ nơi nào?"

Ninh Hữu không có phát hiện ra thái độ của Kỳ Tĩnh, chỉ ghét bỏ mà phun nước miếng, đem vết máu thỏ hoang còn dính trong miệng đều phun ra.

"Thỏ hoang là bắt được ở trên đường, mồi lửa cùng dao là mượn ở trong nhà thôn dân", Ninh Hữu phi thường chú ý dùng cái từ mượn này, cứ việc sau này cậu sẽ không lại đem thứ này trở về nữa.

Ninh Hữu quả thực là bị mùi tanh trong miệng làm cho buồn nôn chết rồi, phun ra nửa ngày vẫn không phun sạch sẽ được, không rảnh lo nói tỉ mỉ cho Kỳ Tĩnh, Ninh Hữu hai ba bước liền chạy đi tiếp.

Kỳ Tĩnh sao có thể lại lần nữa cho phép Ninh Hữu biến mất ở trước mắt anh chứ? Nắm chặt đồ vật trong tay mình liền gấp gáp theo sau Ninh Hữu.

Nhìn thấy Ninh Hữu dừng lại ở bên dòng suối nhỏ, thân mình căng chặt của Kỳ Tĩnh mới hơi thả lỏng một chút, cầm thỏ hoang bắt đầu xử lý.

Ninh Hữu súc nửa ngày mới có thể loại bỏ hết mùi máu tươi trong miệng không còn một mảnh, từng bước một đi tới bên người Kỳ Tĩnh, oán trách nói, "Hương vị của con thỏ hoang này thật sự là quá tanh rồi."

Kỳ Tĩnh lạnh mặt không phản ứng cậu.

Ninh Hữu kỳ quái, dạo bước chuyển chân tới trước mắt anh, chân trước đáp lên đầu gối anh, "Anh làm sao vậy, vì cái gì lại trông kỳ quái như vậy?"

Kỳ Tĩnh hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói, "Hiện tại nhớ tới ta rồi?"

"A?", Ninh Hữu có chút ngốc.

"Em còn dám đi vào trong thôn trộm dao cùng mồi lửa hả?!", trong ánh mắt Kỳ Tĩnh chứa đầy lửa giận, "Em không nhớ rõ ngày hôm qua em thiếu chút nữa là đã bị, đã bị ——", Kỳ Tĩnh ngạnh ngạnh, rốt cuộc vẫn là đem câu kế tiếp nói ra.

"Lấy bộ dạng hiện tại này của em, không cần người một thôn làng bọn họ, chỉ cần một người là đã có thể bắt được em rồi đó!"

"Em có biết em có khả năng sẽ không trở về được hay không?!"

Kỳ Tĩnh càng nói thanh âm càng lớn, trong lời nói tràn ngập tức giận nồng đậm làm cho Ninh Hữu hổ thẹn lại cảm động.

Ninh Hữu linh hoạt nhảy tới đầu gối Kỳ Tĩnh, cọ cọ ngực anh, còn lấy lòng liếm liếm gương mặt Kỳ Tĩnh.

"Tôi sai rồi, lần sau không dám nữa, tha thứ cho tôi được không", Ninh Hữu dứt khoát lưu loát nhận sai, đôi mắt to tròn tội nghiệp nhìn Kỳ Tĩnh, ngập nước.

Kỳ Tĩnh tựa như một quả bóng cao su bị bơm đầy tức giận, bị Ninh Hữu dùng một cây châm thật nhỏ đâm một cái, phụt một tiếng tất cả đều biến mất không còn một mảnh. Tuy rằng không tức giận nữa, nhưng trong lòng Kỳ Tĩnh vẫn như cũ không thoải mái, Ninh Hữu tự nhiên cũng đã nhìn ra, dùng cái đầu lông xù xù cọ cọ trên cổ Kỳ Tĩnh, phá lệ lưu luyến thân mật.

"Đi xuống", Kỳ Tĩnh nhẫn nại nói.

Ninh Hữu có chút sờ không thấy đầu óc, cậu cảm giác được Kỳ Tĩnh đã không còn tức giận nữa mà, sao hiện tại vẫn là thái độ này chớ? Ninh Hữu hơi có chút thương tâm, thân mình liền từ trên người Kỳ Tĩnh nhảy xuống.

Chỉ thấy Kỳ Tĩnh đứng lên đi tới bên dòng suối nhỏ, tỉ mỉ rửa sạch tay mình một lần, đem mấy chất bẩn khi xử lý thỏ hoang bị dính lên rửa không còn một mảnh.

Rửa tay xong, Kỳ Tĩnh liền lại hấp tấp vọt trở về, thời điểm đi đến bên người Ninh Hữu dừng một chút, cuối cùng dứt khoát dùng vạt áo lau sạch sẽ bọt nước trên tay mình. Mới vừa làm xong hết, Kỳ Tĩnh liền đem Ninh Hữu ôm vào trong ngực tỉ mỉ xoa nắn một trận, mang theo một cổ ý vị cho hả giận.

"Lần sau còn dám một mình đi ra ngoài nữa không?"

"Không dám nữa!", Ninh Hữu nức nở, hiện tại cậu đã bị xoa nắn đến chóng mặt nhức đầu rồi.

"Lần sau có chuyện có tìm ta thương lượng không?"

"Nhất định sẽ thương lượng trước!", thanh âm sau đó của Ninh Hữu có chút cao vút, cái đuôi của cậu hiện tại đang bị Kỳ Tĩnh hung hăng vuốt rồi.

Kỳ Tĩnh trước sau tổng cộng hỏi Ninh Hữu mười mấy vấn đề, Ninh Hữu đều mười phần nhanh chóng trả lời, luôn mãi cam đoan lần sau tuyệt đối sẽ không hành động một mình nữa, lúc gặp phải chuyện gì nhất định sẽ báo với anh trước. Tại một trận hỏi đáp này, Ninh Hữu từ một con bạch hồ lông thuận bóng loáng xinh đẹp, đã hóa thân thành một con hồ ly xù xù tạc mao.

*Editor: Sến quá mấy cha ≖‿≖

Mà cùng lúc đó, Kỳ Tĩnh xoa nắn xoa nắn, liền thay đổi hương vị.

Vừa cảm nhận được Kỳ Tĩnh vuốt ve mang theo chút khiêu khích ngoài ý muốn, Ninh Hữu tức khắc thanh tỉnh lại, sợ tới mức cậu trực tiếp từ trong lòng Kỳ Tĩnh nhảy ra.

Kỳ Tĩnh mười phần không hài lòng, ánh mắt nhìn Ninh Hữu mang theo chút khiển trách.

Nếu là bình thường, Ninh Hữu đã sớm trào phúng Kỳ Tĩnh rồi, nhưng lúc trước là cậu đuối lý trước, hiện tại cậu căn bản là khó mà nói cái gì, chỉ có thể xấu hổ mà lảng sang chuyện khác.

"Tôi có chút đói bụng, bằng không chúng ta ăn trước đã?"

Kỳ Tĩnh dùng ánh mắt không rõ ý vị nhìn cậu một cái, thẳng đến khi Ninh Hữu rùng mình một cái.

"Chờ", nói xong, Kỳ Tĩnh liền đi tiếp tục xử lý con thỏ hoang kia.

Một lát sau, một con thỏ
hoang nướng không có gia vị liền ra lò.

Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh mỗi người ăn nửa con thỏ hoang, cái bụng đói ngày hôm qua rốt cuộc cũng cảm giác được thoải mái hơn nhiều rồi. Lại uống một chút nước nữa, thể lực của Kỳ Tĩnh cũng khôi phục được không ít, hai người quyết định tiếp tục lên đường.

Nơi sơn tuyền kia cách vị trí hiện tại của Ninh Hữu bọn họ kỳ thật cũng không xa, dòng suối nhỏ bọn họ vừa rồi uống nước kỳ thật chính là do sơn tuyền chảy xuống dưới chân núi mà hình thành. Đi qua đoạn đất bằng hiện tại này, lại leo nửa đỉnh núi, chính là chỗ sơn tuyền.

Đi tới chân núi, liền nhìn thấy suối nước dọc theo vách đá chênh vênh ào ạt chảy xuống, đổ xuống trên tảng đá phía dưới, bắn ra một tầng bọt nước, có một loại mỹ cảm khác.

Mới vừa leo không được bao lâu, Ninh Hữu liền rõ ràng cảm giác được khác thường, linh khí nơi này so với dưới chân núi thì nồng đậm hơn nhiều, chỉ trong một hô hấp liền cảm giác được thần thanh khí sảng rồi.

"Nơi này cũng thật là không tồi đấy", Kỳ Tĩnh có chút kinh ngạc, anh cũng cảm giác được nơi này khác biệt.

Ninh Hữu tâm tình cực tốt, oa ở trên vai Kỳ Tĩnh, cái đuôi lông xù xù lắc qua lắc lại, híp mắt hưởng thụ không khí nơi này, lười biếng mà bừa bãi.

"Ngươi nói con yêu hồ kia có thể trốn đi nơi nào được?"

"Khẳng định là trốn trong núi rừng rồi, yêu tinh đáng chết, thế nhưng lại đi mê hoặc Liễu Tùng Minh."

"Con hồ ly đã đi theo bên người Liễu Tùng Minh từ nhỏ rồi, ta trước kia đã cảm thấy đó không phải là thứ tốt gì, còn từng khuyên y, nhưng y lại khen ngược, cố tình coi như gió thoảng bên tai. Hiện tại thì tốt rồi, bị yêu hồ mê hoặc thần trí, hiện tại nói không chừng đã bị yêu tinh ăn thịt đấy."

"Liễu Tùng Minh cũng là xứng đáng thôi, xem thử y đã làm những chuyện gì đi?!", Người nói chuyện tràn đầy tức giận, "Thế nhưng lại vì một con yêu tinh đáng chết mà động thủ với các thúc bá đã nuôi dưỡng y như chúng ta, cuối cùng lại còn thả cho yêu tinh kia chạy nữa!"

"Vì con hồ yêu đáng chết này, thượng thiên đã trừng phạt xuống rồi, hiện tại thì tốt, chúng ta vốn định đem nó coi như tế phẩm hiến cho thượng thiên, hiện tại ngay cả tế phẩm cũng mất. Ngươi nói xem thượng thiên có thể nào tiếp tục trừng phạt chúng ta hay không?", Nói xong lời cuối cùng, trong thanh âm người nọ đã tràn đầy khủng hoảng.

"Phi phi phi, đừng nói bừa!", Người nọ vội vàng nói, sau đó chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện, "Thiên thần ở thượng, đều là Liễu Tùng Minh tên phản đồ kia mang tế phẩm đi, hy vọng ngài có thể buông tha cho chúng ta lần này, chúng ta nhất định sẽ tận lực mang tế phẩm trở về. Đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ đem tế phẩm hoàn hảo không tổn hao gì lấy hỏa lễ hiến tế cho ngài."

Kỳ Tĩnh tức giận bùng nổ, nắm thật chặt tay mình, mắt thấy sắp lao ra, Ninh Hữu một móng vuốt liền ấn lên trên má anh, ý bảo anh bình tĩnh chút. Kỳ Tĩnh hít sâu một hơi, kề sát bên tảng đá lớn, không lại phát ra một tiếng vang nào nữa.

"Được rồi, nhanh đi thôi, xem thử trong thôn có tin tức gì không."

Hai người theo đường xuống núi, cũng không có chú ý tới hai người Kỳ Tĩnh bị tảng đá che khuất.

"Hỏa lễ", Kỳ Tĩnh ánh mắt u ám, ý vị nguy hiểm rất đậm, "Thật là ý tưởng hay."

Nghi thức tế lễ tốt nhất không phải là tự nguyện sao?

"Hay cái gì mà hay!", Ninh Hữu không cảm giác được ý tưởng chân thật của Kỳ Tĩnh, khó chịu nói, "Chẳng sợ tôi cho tới nay cũng đều đã tiếp xúc với lửa rồi, nhưng cảm giác bị lửa vây quanh cũng rất khủng khiếp đó!"

Tuy rằng ở giữa còn xảy ra chút nhạc đệm nhỏ như thế, nhưng Kỳ Tĩnh vẫn phi thường thuận lợi đưa Ninh Hữu tới chỗ sơn tuyền giữa sườn núi.

Cái sơn tuyền này tuy rằng không có lớn như một cái hồ nước, nhưng cũng không nhỏ, đặc biệt nơi này nồng đậm linh khí, làm cho Ninh Hữu cảm giác được toàn thân thoải mái.

Chỉ kịp vỗ cho Kỳ Tĩnh một móng vuốt, thông báo với anh một chút, Ninh Hữu liền lâm vào tu luyện.

Ninh Hữu chỉ cảm thấy linh khí chung quanh này phiêu phiêu mù mịt trôi nổi chung quanh cậu, thậm chí còn nghịch ngợm chuyển một vòng tròn quanh cậu, từ đầu vai cậu nhảy đến đỉnh đầu cậu. Tuy rằng đại bộ phận linh khí đều phảng phất như đang chơi đùa cùng cậu, nhưng vẫn có chút bộ phận linh khí nhỏ tiến vào trong thân thể cậu.

Ninh Hữu cảm thấy lực lượng trong thân thể càng ngày càng đủ.

Một cái hút sâu đầy thỏa mãn xong, Ninh Hữu chậm rãi mở mắt.

Hiện tại cậu đã cảm nhận được một cổ lực lượng huyền diệu, chỉ cần cậu muốn, là có thể lập tức biến thành hình người rồi.

Trong lòng mặc niệm một chút, Ninh Hữu liền cảm giác cơ thể đột nhiên lớn lên, thân thể nguyên bản được lông tơ bao lấy hiện tại đã lõa lồ, cảm giác được khí lạnh nhè nhẹ.

Bị gió núi thanh lãnh thổi qua, Ninh Hữu bỗng nhiên giật mình một cái.

Quần áo!

ngkhwqK

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện