Chỉ là lúc này đã không còn kịp rồi.
Ninh Hữu chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, liên hệ giữa hai người bọn họ đã trở nên dị thường mơ hồ. Nhìn về phía Kỳ Tĩnh, lại phát hiện anh đã nửa quỳ ở trước mặt Thiếu Thành chủ kia.
"Súc vật!", Phát hiện mình đã khống chế được Kỳ Tĩnh, Thiếu Thành chủ kia phỉ nhổ, vung cánh tay lên liền muốn quăng cho anh một cái tát.
"Ngươi dám!", Ninh Hữu hai mắt đỏ bừng, một đạo tinh hỏa liền đánh ra ngoài.
Chỉ là đạo tinh hỏa kia còn chưa đi đến trước mặt Thiếu Thành thì đã bị Kỳ Tĩnh ngăn cản lại, Thiếu Thành chủ kia hoảng sợ, lui ra sau một bước, nhưng cũng không lại muốn làm gì Kỳ Tĩnh nữa.
Nghĩ đến trước khi đến đây phụ thân gã đã nói với gã, trên trán Thiếu Thành chủ không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thánh vật này đối với Kỳ Tĩnh tính áp chế vốn đã không mạnh rồi, nếu mình còn hành động thiếu suy nghĩ chọc giận Kỳ Tĩnh nữa, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị anh ta phản lại.
Không được, tuyệt đối không thể tiếp tục chậm trễ nữa.
Hiện tại hai tròng mắt Kỳ Tĩnh đã là một mảnh đen nhánh, cả người lộ ra hơi thở quỷ dị. Anh tùy tay vừa động, tinh hỏa bị nắm trong lòng bàn tay liền tiêu tán không còn một mảnh.
Ninh Hữu trong lòng sốt ruột, "Kỳ Tĩnh anh tỉnh tỉnh đi, tôi là Ninh Hữu đây!"
Động tác của Kỳ Tĩnh trong chớp mắt ngừng một cái.
Thiếu Thành chủ lập tức chú ý tới điểm này, trong lòng thầm nghĩ không tốt, vội vàng hạ lệnh, "Thiên Xu, giết bọn họ!"
Kỳ Tĩnh lúc ban đầu cũng không có động tác gì, sau khi Thiếu Thành chủ lấy ra điêu long thuần đen kia, Kỳ Tĩnh mới công kích về phía Ninh Hữu, từng chiêu tàn nhẫn.
Ninh Hữu rơi vào thế bị động, bởi vì có điểm cố kỵ nên chịu cản trở, trên người nhanh chóng xuất hiện rất nhiều miệng vết thương.
Mà Thiếu Thành chủ thì lại nhảy tới phía trên tinh đàn kia, phát hiện kết giới tinh đàn đều đã bị phá hỏng hết, sắc mặt tức khắc khó coi cực kỳ, chửi ầm lên.
"Charles, giết chết gã!", Bạch Đan Phượng thanh âm lãnh lệ, đem thỏ trắng đặt ở một bên, rút ra vũ khí của bản thân liền bay lên tinh đàn, không nói hai lời kích đấu với Thiếu Thành chủ.
Trong lúc nhất thời, chỉ nhìn thấy kiếm quang lập loè.
Charles lập tức hạ lệnh cho con rối võ phó, khống chế nó gia nhập chiến cuộc.
Thiếu Thành chủ đối phó với mình Bạch Đan Phượng thì dư dả, nhưng sau khi thêm vào một con rối võ phó nữa, liền có vẻ có chút sức lực không đủ.
Sau khi phun ra một búng máu, sắc mặt Thiếu Thành chủ kia lại càng thêm khó coi.
"Các ngươi còn thất thần làm gì, muốn phản bội chủ sao?!", Thiếu Thành chủ giận dữ hét lên với mấy người Tinh Nhất.
Tinh Nhất có chút do dự không quyết, chủ nhân hắn nhận định là Kỳ Tĩnh, mà không phải là Thiếu Thành chủ. Hơn nữa hiện tại, tình huống của Kỳ Tĩnh rõ ràng là có chút không đúng.
Nhìn động tác bọn họ do dự, Thiếu Thành chủ hận đến không thể đem đám người này đập thành mảnh vỡ!
Nếu không phải là do thần thức của gã quá yếu, không khống chế được quá nhiều người, sao có thể để cho chín người này ký kết khế ước chủ tớ với Kỳ Tĩnh được chứ!
Thiếu Thành chủ muốn thông qua mệnh lệnh cho Kỳ Tĩnh để khống chế chín người này, lại phát hiện liên hệ giữa gã và Kỳ Tĩnh đang lung lay sắp đổ, tức khắc thu hồi tâm tư của mình, không dám vọng động. Chỉ sợ không cẩn thận một cái, Kỳ Tĩnh liền thoát khỏi khống chế của mình.
Ánh mắt Thiếu Thành chủ lóe lên, cuối cùng cắn chặt răng hạ quyết định.
Gã lấy ra điêu long thuần đen kia, trong miệng mặc niệm cái gì, đôi mắt mấy người Tinh Nhất lập tức chậm rãi trở nên đen nhánh. Sau khi niệm xong, Thiếu Thành chủ kia lại phun ra một búng máu nữa, ôm ngực lại hứng chịu một kích của con rối võ phó.
"Giết bọn họ!", Thiếu Thành chủ hung ác nói.
"Vâng! Chủ nhân!", Chín
người Tinh Nhất cùng kêu lên, cầm lấy vũ khí liền phát động công kích mãnh liệt về phía bọn họ.
"Đáng chết!", cánh tay Bạch Đan Phượng bị kiếm khí cắt qua, máu tươi chảy ròng, tức khắc cả giận nói, "Ta vừa rồi còn cứu các ngươi đấy, nhanh như vậy đã vong ân phụ nghĩa rồi!"
Thấy chủ nhân bị thương, con thỏ trắng ngoan ngoãn kia liền không giả ngu nữa, bỗng dưng nhảy lên, một trảo vung ra một đạo công kích sắc bén.
Bốn đối chín, tuy rằng đám người Tinh Nhất nhân số đông đảo, nhưng vũ lực của con rối võ phó cùng thỏ trắng kia lại cực cao, nhân mã hai bên trở nên giằng co.
Lúc này Thiếu Thành chủ đã đi tới phía trên pháp đàn kim sắc kia, đem một khối tinh thể băng màu xanh đặt lên trên thạch đài trung ương, sau khi mặc niệm hai câu, chỉ nghe "Binh" một tiếng, mấy người Ninh Hữu liền bị đánh bay ra bên ngoài, hung hăng nện ở trên vách đá.
Đau đớn rơi xuống, chung quanh bọn họ liền xuất hiện một cái kết giới trong suốt.
Vô luận bọn họ làm như thế nào cũng không thể không được.
"Thế này thì xong rồi", Charles cười khổ, "Lần này đến lượt chúng ta bị nhốt trong kết giới."
Ninh Hữu dùng linh lực trị liệu miệng vết thương dữ tợn trên bụng mình một chút, sắc mặt tái nhợt dựa vào trên tường.
"Phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài."
"Chủ nhân", Kỳ Tĩnh cùng chín người Tinh Nhất tất cả đều nửa quỳ ở trước mặt Thiếu Thành chủ, chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Ánh mắt Thiếu Thành chủ đen tối không rõ, hiện tại gã chỉ hận không thể đem tất cả mấy tên quấy rối kia giết chết hết, nhưng hiện tại tinh thạch trên tay gã còn thừa lại không bao nhiêu, nếu khởi động pháp trận công kích, tinh thạch dư lại căn bản là không đủ để mở ra tế trận.
Nắm chặt tay, Thiếu Thành chủ tạm thời nuốt xuống mối hận này, chờ gã tiếp thu xong truyền thừa rồi lại tìm mấy tên này tính sổ cũng không muộn!
"Trở lại vị trí của các ngươi đi!"
"Vâng, chủ nhân!"
Chín người Tinh Nhất bay lên tế đàn, còn đem tinh thạch mà Thiếu Thành chủ ném cho bọn họ đặt vào bên trong trung tâm khe lõm, cơ hồ là ngay lập tức, quanh thân bọn họ liền nổi lên kết giới.
Tình huống của Kỳ Tĩnh cũng giống vậy.
Charles nhìn tình huống này nhịn không được mà mắng một câu thô tục.
"Mẹ nó, chúng ta hao hết tâm tư cứu bọn họ ra ngoài, kết quả thằng cháu con rùa này chỉ một câu đơn giản như vậy liền để bọn họ trở về sao?!"
Bạch Đan Phượng để thỏ trắng thử vài lần, nhưng có thế nào cũng không trốn thoát được.
"Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?", Bạch Đan Phượng nhìn Ninh Hữu, dò hỏi.
"Chỉ hy vọng lần này có thể làm cho Kỳ Tĩnh tỉnh lại được", Ninh Hữu chậm rãi nói, sắc mặt bình tĩnh.
"Ngươi muốn làm gì?", Bạch Đan Phượng có một loại dự cảm không tốt lắm.
Ninh Hữu lại chỉ cười nhàn nhạt, cầm lấy một cây chủy thủ liền hung hăng mà đâm về phía trái tim mình!
*Editor có lời muốn nói: Kỳ Tĩnh, đồ cháu con rùa!