"Lão già, anh lần này đi thấy tình huống thế nào?", Lương Mạn kéo Thạch Bằng lại, cẩn thận hỏi.
Thạch Bằng đầu tiên là bĩu môi không hài lòng, "A Mạn em có thể hay không đừng gọi anh là lão già, từ lúc vừa mới kết hôn cho đến bây giờ vẫn luôn gọi như vậy, anh hiện tại mới hơn một trăm tuổi, còn đang tráng niên chính trực, em gọi như vậy, rất dễ có cảm giác bị em gọi đến già luôn rồi!"
Lương Mạn mắt trợn trắng, "Được được được, về sau em không gọi như vậy nữa. Anh nhanh nhanh nói cho em anh lần này đi cái quặng mỏ kia thấy tình huống thế nào?"
Sắc mặt Thạch Bằng trở nên nghiêm túc, "Anh đi dò xét một chút, nơi đó xác thật là không có dị thường. Vốn dĩ thấy Tiểu Hữu mỗi ngày đều có thể cầm tới một khối khoáng thạch còn tưởng cách nói trước đó là thật, hiện tại xem ra, hẳn là vẫn là anh nghĩ nhiều."
Lương Mạn thở dài một hơi, không để bụng vẫy vẫy tay, "Không phải thật sự cũng không có gì, bình bình tĩnh tĩnh cũng khá tốt."
Thạch Bằng gật gật đầu, "Ân"
Trên mặt hai người tuy nói như vậy, nhưng trong lòng xác thật là đối với quặng mỏ kia có chút chờ mong, vốn dĩ nghĩ rằng có manh mối, ai ngờ điều tra xong thế nhưng lại không vui mừng nổi, thật sự là làm cho bọn họ vô cùng mất mát.
Mỗi ngày của bọn họ cùng toàn bộ người của Hòa Tân Tinh Cầu đều trôi qua thật sự không tốt lắm.
Mấy trăm năm trước, chỗ của bọn họ còn có khoáng thạch giàu có có thể bán ra. Chính là từ sau một lần khai thác số lượng lớn dài đến mười năm trước, tài nguyên nơi này của bọn họ gần như khô kiệt, vốn là có đông đảo phi thuyền lớn cùng khí giới khai thác đều rời khỏi tinh cầu bọn họ, giao dịch khoáng thạch nơi này của bọn họ cũng từ từ suy giảm.
Tùy theo đó mà mậu dịch thương phẩm bình thường cũng dần mất đi.
Phi thuyền vốn thường xuyên lui tới buôn bán, tức khắc giảm hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy chiếc linh tinh mới có thể ngẫu nhiên đến đây, ngay cả giá cả thương phẩm cũng ít đi trông thấy.
Hòa Tân Tinh Cầu không còn lại giao dịch khoáng thạch để sinh tồn, hằng ngày đều là một ngày không bằng một ngày.
Cũng chỉ có những quặng mỏ loại nhỏ mà các quặng thương chướng mắt, bởi vì khó có thể khai thác, giá trị lại không cao, mới có thể may mắn còn tồn tại đến bây giờ.
Mọi người ở Hòa Tân Tinh Cầu cũng chỉ có thể sinh hoạt từ đó.
Đem khoáng thạch khai thác được bán ra cho quặng thương mỗi tháng tới một lần, lại đổi lấy một ít vật phẩm sinh hoạt cần thiết, trên cơ bản bọn họ cũng không có tiền dư thừa gì.
Nếu là chỉ riêng bọn họ thì cũng liền thôi, nhưng là còn có bọn nhỏ, bọn họ như thế nào cũng không đành lòng để hài tử của mình theo chân bọn họ chịu khổ. Thế giới bên ngoài rất lớn, bọn họ không muốn những đứa nhỏ đáng yêu đó chịu cực hạn ở cái địa phương hoang vu này.
Trên Hòa Tân Tinh Cầu có vài bộ tộc, tuy rằng phân chia rất rõ ràng, nhưng quan hệ của bọn họ cũng rất tốt. Tại một năm trước bọn họ đã từng cùng nhau bàn bạc, chuẩn bị hợp lực đưa những đứa nhỏ có tư chất xuất sắc đi ra bên ngoài học.
Mà nhi tử Thạch Hoằng Tuấn của vợ chồng Lương Mạn chính là đứa nhỏ xuất sắc nhất đã trải qua khảo hạch kia.
Mỗi một bộ tộc đều đưa ra không ít tài chính, mỗi nhà mỗi hộ cũng hoặc nhiều hoặc ít quyên ra một chút, bất quá cả hết cũng chỉ mới đủ cho lộ phí cùng học phí cho hai người.
May mắn hai người được chọn ra đều thập phần giỏi giang, phân biệt thi đậu hai trường cao đẳng cơ giáp của Tương Vương Tinh.
Vợ chồng Lương Mạn vốn dĩ đã từng gửi cho nhi tử chút sinh hoạt phí, nhưng đều bị hắn trả trở về. Vợ chồng Lương Mạn tự nhiên là không yên lòng, lo lắng nhi tử sống không tốt. Nhưng Thạch Hoằng Tuấn rất xuất sắc, thành tích cầm cờ đi trước ở trong lứa tuổi bọn họ, đạt được kim ngạch học bổng năm đó, vợ chồng Lương Mạn lúc này mới yên tâm.
Hai đứa nhỏ Thạch Hoằng Tuấn là hy vọng của bọn họ cùng toàn bộ Hòa Tân Tinh Cầu, là khởi bước của toàn bộ tinh cầu bọn họ, cũng tuyệt đối không chỉ dừng ở hai đứa nhỏ đó.
Bọn họ cũng sẽ dần dần đem những hài tử khác đi, nhưng là lại khuyết thiếu thứ quan trọng nhất, đó chính là tài chính.
Mà cái quặng
mỏ bỏ đi kia có thể nói là ký thác duy nhất của bọn họ.
Thạch Bằng đem Lương Mạn kéo vào trong lồng ngực, "Chúng ta thành thật kiên định làm việc liền sẽ tốt thôi, không chừng ngày nào đó sẽ có tin tức tốt đâu!"
Lương Mạn nở nụ cười, "Đúng, chúng ta chỉ cần nỗ lực, tiểu nhi tử ngoan ngoãn như vậy, chúng ta tranh thủ không chừng có thể đưa nó đến bên ca ca nó đâu!"
————
Đảo mắt đã nửa năm đi qua.
Ninh Hữu vẫn như cũ mỗi ngày tới quặng mỏ bỏ đi này tu luyện, sau đó mỗi lần trở về đều sẽ mang về một khối quặng đồng.
Vợ chồng Lương Mạn mỗi lần đều là mỉm cười tiếp nhận, trước nay cũng không hỏi cậu cái gì dị thường.
Ninh Hữu có chút thấp thỏm, cậu muốn đem chuyện của mình nói cho bọn họ, lại luôn ở một khắc cuối cùng nhịn xuống.
Cậu rất là thích vợ chồng Lương Mạn, một chút cũng đều không muốn lừa bọn họ. Nhưng là Ninh Hữu lại lo lắng vạn nhất mình nói cho bọn họ chỗ bất đồng của mình, dưỡng phụ dưỡng mẫu có thể hay không không cần cậu?
Ninh Hữu thấp thỏm lo âu một trận, cuối cùng vẫn là cố lấy dũng khí, quyết định ở sinh nhật dưỡng mẫu đem chuyện mình nói cho bọn họ!
Nếu dưỡng phụ dưỡng mẫu không cần cậu, cậu liền, cậu liền rời đi thôi!
Ninh Hữu ủy ủy khuất khuất nghĩ vậy, chóp mũi có chút ửng đỏ.
Đem hư cục diện thiết suy nghĩ xong, Ninh Hữu cũng không lo lắng nữa, tràn đầy ý chí chiến đấu cùng chờ mong bắt đầu chuẩn bị quà sinh nhật cho dưỡng mẫu.
Rốt cuộc nên chuẩn bị cái gì thì tốt đây?
Ninh Hữu buồn rầu không thôi.
Bằng không làm thạch điêu cho mẹ đi?
Ninh Hữu một đường khổ tư về đến nhà.
"Tiểu Hữu con làm sao vậy, như thế nào mất hồn mất vía thế kia?", Lương Mạn cười chọc chọc cái trán của Ninh Hữu, bà chính là lần đầu tiên thấy tiểu hài nhi thất thần như vậy.
Ninh Hữu bị Lương Mạn chọc một trận lập tức phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy mẹ nhìn mình cười, Ninh Hữu tức khắc mi mắt cong cong nhào tới.
Hai má lúm đồng tiền nhỏ nhợt nhạt.
"Mẹ!"
Lương Mạn ôm Ninh Hữu, cũng cười vô cùng vui vẻ, "Ai! Bé ngoan của mẹ!"
"Được rồi, như thế nào mỗi ngày đều như vậy a, cứ như đã hơn một năm không gặp vậy", Thạch Bằng ở một bên chua chua nói.
Lương Mạn nhướng mày, "Sao, nhi tử thân em không thân anh, trong lòng chắc chua đi!"
Thạch Bằng giống như không thèm để ý quay ngoắt đầu.
Ninh Hữu lại bay thẳng nhào tới Thạch Bằng, khuôn mặt nhỏ ở trong lồng ngực ông còn cọ cọ không muốn xa rời.
Thạch Bằng cao hứng không khép miệng được, xoa xoa đầu tóc của Ninh Hữu, "Thật là bé ngoan!"
Lương Mạn ở đó nhìn cũng không nói lời nào, cười thập phần hạnh phúc.
Thân mật với người một nhà một lúc, Ninh Hữu liền trở về phòng mình, khổ tư đến tột cùng phải đưa cho mẹ cái gì mới tốt.
Vừa nghĩ, Ninh Hữu một bên ở trong phòng đi một vòng.
Đôi mắt lơ đãng nhìn chung quanh, bỗng nhiên thấy được đồ vật đen kịt trong một góc kia.
Động tác của Ninh Hữu đình chỉ.
Ngày thứ hai, trong quặng mỏ bỏ đi.
Ninh Hữu ôm vật thể hình cầu màu đen không ngừng mà quan sát.
Linh thức khai mở, cấu tạo bên trong vật hình cầu kia liền hoàn toàn hiện ra ở trong đầu cậu.
Bên trong có các đường tuyến liên kết với nhau, các loại nguyên kiện thật nhỏ khảm ở bên trong đó, hình thành một cái mạng lưới phức tạp và tinh vi.