Sau khi Lâm Ninh tỉnh lại tình trạng không tốt lắm, cả người cực kỳ hoảng sợ, sau khi nhìn thấy Thạch Hoằng Tuấn mới có chút an tâm, Thạch Hoằng Tuấn vừa đi lại gần, Lâm Ninh liền một phen kéo cánh tay anh lại, kinh hồn chưa định hô, "Đại ca!"
"Cậu cảm giác thế nào?", Thạch Hoằng Tuấn vỗ vỗ cậu ta, quan tâm hỏi.
Lâm Ninh nghe thế phảng phất như nhớ tới chuyện gì đó rất đáng sợ, đồng tử co rụt lại, cả người nhịn không được mà có chút run rẩy, "Đại ca, tay của tớ, bọn họ phế đi tay của tớ!", Vừa nói, Lâm Ninh liền buông lỏng tay đang lôi kéo Thạch Hoằng Tuấn ra, giơ lên trước mặt mình nhìn chằm chằm, cảm giác trên tay nơi chốn đều là đau đớn xuyên tim.
"Về sau tớ không thể làm ra cơ giáp mà tớ yêu thích nhất nữa rồi", Thanh âm của Lâm Ninh mang theo chút nghẹn ngào cùng tuyệt vọng.
Thạch Hoằng Tuấn vội vàng đè lại bờ vai của cậu ta, đôi mắt đối diện với hai mắt hoảng sợ không thôi của Lâm Ninh, "Lâm Ninh, nhìn tôi này, tay cậu không có việc gì, vừa rồi bác sĩ đã kiểm tra rồi, ông ấy nói cậu chỉ là có chút bị thương ngoài da, không có vấn đề gì. Cậu không có chuyện gì, không cần phải tư mình dọa mình đâu!"
"Thật sự?", Lâm Ninh có chút không xác định hỏi, ánh mắt nhìn Thạch Hoằng Tuấn phảng phất như là thời khắc sắp chết đuối lại gặp được một khúc gỗ trôi.
Thạch Hoằng Tuấn nhìn thấy tình trạng tinh thần hiện tại của cậu tự nhiên là hiểu rõ Lâm Ninh gặp phải kích thích không chịu nổi, thanh âm của anh chậm lại, làm người nghe cực kỳ an tâm, "Đúng vậy, không tin cậu có thể thử động một chút, không cần nghĩ nó sẽ đau đâu. Bác sĩ đã nói rồi, tay của cậu không có vấn đề gì."
Lâm Ninh nhìn Thạch Hoằng Tuấn trong chốc lát, tuy rằng vẫn có chút sợ hãi, nhưng vẫn thử thăm dò mà giật giật ngón tay của mình. Lúc đầu còn nhịn không được sợ hãi mà hàm răng cắn chặt, sau lại phát hiện xác thật là không có bất luận đau đớn gì, lúc này Lâm Ninh mới không còn tia cẩn thận từng li từng tí kia nữa, không thể tin tưởng mở to hai mắt, liên tục hoạt động đốt ngón tay của mình.
Còn linh hoạt hơn lúc trước nhiều.
Nhưng là, sao có thể?!
"Đại ca, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?", Trong ánh mắt Lâm Ninh tràn đầy không thể tin tưởng, "Tớ nhớ rõ ràng lúc ấy bọn họ đã phế bỏ tay của tớ rồi, cảm giác đau đớn kia tớ vĩnh viễn đều không thể quên được. Tớ trơ mắt nhìn bọn họ từng chút một gõ nát đốt ngón tay của tớ, nhưng lại không có bất luận một năng lực phản kháng nào cả", nói tới đây, Lâm Ninh lại lâm vào hồi ức đáng sợ máu chảy đầm đìa kia, Thạch Hoằng Tuấn nhanh chóng cầm lấy tay cậu ta, lúc này Lâm Ninh mới bình thường trở lại, "Chính là hiện tại vì sao tay của tớ lại tốt vậy? Có phải tớ đang nằm mơ không?"
"Tôi không rõ ràng lắm lúc trước có phải là nằm mơ hay không, nhưng hiện tại khẳng định là không phải", Thanh âm của Thạch Hoằng Tuấn tràn đầy khẳng định, "Cậu đã được cứu ra, hơn nữa không có bất gì chuyện gì, hiện tại cậu cần làm chính là nghỉ ngơi cho tốt, nhanh chóng dưỡng tốt thân thể của mình đi."
Dừng một chút, Thạch Hoằng Tuấn lại nói tiếp, "Bên chỗ Trình đại sư cũng đã liên hệ với bọn tôi, hy vọng cậu chăm sóc bản thân cho tốt, sớm ngày trở về. Trình đại sư cho cậu hai ngày nghỉ, ngày mai sẽ cần cậu tiếp tục công việc, chỗ của ông ấy vừa vặn đang có một hạng mục mới, nhân thủ không đủ, cần cậu hỗ trợ đấy."
Nghe được chuyện mà mình thích nhất, Lâm Ninh lập tức đem những cảm xúc lung tung rối loạn trong lòng dứt bỏ, trong đầu thoáng hiện tất cả đều là chế tạo cơ giáp, những linh kiện mà cậu yêu thích nhất, tức khắc có chút ruột gan cồn cào.
"Tớ cảm thấy hiện tại tớ đã khá tốt rồi, hiện tại tớ muốn qua đó ngay!", Lâm Ninh nói thẳng, có chút gấp không chờ nổi.
Thạch Hoằng Tuấn khẽ cười một tiếng, khiến Lâm Ninh ngây người một lát, cậu ta còn chưa từng thấy qua đại ca cười đâu, thật là cực kỳ đẹp, "Hiện tại không được, cậu phải nghỉ ngơi thật tốt đã, nếu buổi tối hôm nay tôi kiểm tra thấy tình trạng cậu ổn rồi, ngày mai tôi sẽ thả cậu trở về chỗ Trình đại sư."
Lâm Ninh gật gật đầu, "Tớ nhất định sẽ nghỉ ngơi thật tốt!"
Thạch Hoằng Tuấn đem thuốc dinh dưỡng đã chuẩn bị tốt để tới trước mặt cậu ta, "Cậu đã hôn mê khá lâu rồi, trước uống chút thuốc dinh dưỡng bổ sung một chút năng lượng đi đã."
"Được"
Lâm Ninh uống xong dinh dưỡng tề liền ngủ luôn, chờ đến buổi tối mới tỉnh lại, Thạch Hoằng Tuấn quan sát một chút, phát hiện cảm xúc của cậu đã ổn định rất nhiều rồi, lúc này mới yên tâm hỏi, "Ngày đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy, sao cậu lại bị bắt cóc?"
"Ngày hôm đó tớ ở phòng thí nghiệm của Trình đại sư làm thực nghiệm đến khuya", Lâm Ninh cau mày nhớ lại, "Sau khi tớ đóng cửa lại liền rời đi, dọc theo đường đi liền nghĩ tới các bước thực nghiệm trước khi đi, cũng không có quan sát hoàn cảnh chung quanh. Chờ đến khi ý thức được, tớ đã đi đến lối rẽ một ngã ba, chung quanh rất hoang vắng. Lúc ấy tớ cũng không có nghĩ gì cả, chỉ là nhanh chóng rời đi, kết quả sau cổ bị người đánh một cái, tớ liền hôn mê bất tỉnh."
Lâm Ninh dừng một chút nói tiếp, "Chờ lúc tớ tỉnh lại liền nhìn thấy bốn người đứng ở trước mặt tớ, tớ bị trói, không nhúc nhích được. Vách tường chung quanh rất cũ kỹ. Tớ cũng không biết bọn họ đưa tớ tới chỗ nào. Tớ hỏi bọn họ vì sao lại muốn bắt cóc tớ, bốn người kia lại căn bản không thèm phản ứng lại tớ, chỉ là đi tới trước mặt tớ đem tay của tớ phế bỏ từng chút một", lúc Lâm Ninh nói tới đây liền nắm chặt đôi tay, Thạch Hoằng Tuấn cũng đưa tay đặt ở trên vai cậu ta, đè ép xuống, Lâm Ninh cảm kích nhìn Thạch Hoằng Tuấn một cái, sau đó nói tiếp, "Lúc tay trái của tớ bị phế bỏ, tớ liền đau đến hôn mê bất tỉnh, kết quả lại bị bọn họ tát một chậu nước lạnh mơ mơ màng màng tỉnh lại. Sau đó bọn họ lại tiếp tục phế bỏ tay phải của tớ."
"Thoạt nhìn bọn họ giống như là muốn cho tớ tận mắt nhìn thấy tay của mình bị phế bỏ, tớ căn bản không nghĩ ra vì cái gì bọn họ lại muốn làm như vậy. Sau khi đôi tay của tớ bị phế bỏ hoàn toàn, đã bị bọn họ đút uống một viên thuốc, sau đó liền ngủ, chờ đến khi tớ tỉnh lại tớ đã về tới bên trong ký túc xá rồi."
Nghe Lâm Ninh miêu tả, trong mắt Thạch Hoằng Tuấn bịt kín một tầng bóng ma, hiện lên một tia sát ý, "Cậu có nhận ra những người đã bắt cóc cậu không? Bọn họ có lộ ra vì cái gì lại muốn bắt cóc cậu không?"
Lâm Ninh lắc lắc đầu, "Không quen biết, bọn họ từ đầu tới đuôi đều không nói với tớ một câu nào."
"Kỳ thượng tướng nói chuyện này anh ta sẽ xử lý", Thạch Hoằng Tuấn nói, "Tạm thời cậu cứ yên tâm đi, hai ngày này khả năng sẽ có người bên chỗ Kỳ thượng tướng tới hỏi cậu, cậu cứ đúng sự thật nói cho bọn họ là được."
Lâm Ninh gật gật đầu, sau đó hỏi, "Đại ca, tớ được cứu ra như thế nào vậy? Hơn nữa, tay của tớ rốt cuộc là như thế nào vậy? Tớ dám khẳng định ký ức ngay lúc đó của tớ không có sai."
"Là Tiểu Hữu phát hiện ra cậu, tình huống cụ thể Kỳ thượng tướng bảo em ấy không lộ ra, cho nên tôi cũng không rõ ràng lắm. Còn tay của cậu", Thạch Hoằng Tuấn nhíu nhíu mày, "Có lẽ có thể hỏi xem Tiểu Hữu có biết gì hay không, hiện tại em ấy bởi vì sự tình của cậu đã đi Kỳ gia rồi, chờ em ấy trở về đã."
——————
Ngày đó, sau khi Ninh Hữu liên hệ với Kỳ Tĩnh, Kỳ Tĩnh liền lập tức phái người vậy quanh nhà xưởng kia, sau một phen dò xét ở nơi đó, mới đem ba tên bắt cóc đã hôn mê kia cùng trở về. Đáng nhắc tới chính là, trước khi đi bọn họ đụng phải một đội nhân mã, trang bị hoàn mỹ, vũ lực cường đại. Mục tiêu của bọn chúng chính là ba tên bắt cóc còn sống kia, lúc bắt đầu bọn chúng chuẩn bị cứu người ra, sau lại phát hiện có chút khó khăn, dứt khoát thay đổi mục tiêu, bắt đầu hạ sát thủ với ba người đó, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Những người này liên tục triệu ra cơ giáp của mình, đánh bọn họ trở tay không kịp. Sau khi bọn họ cũng triệu ra cơ giáp, tánh mạng của ba người kia mới hiểm hiểm được bảo trụ. Bởi vì áp chế tuyệt đối trên nhân số, những kẻ đó cuối cùng vẫn không thể địch lại được, chỉ có thể bỏ chạy. Bọn họ vốn dĩ muốn đuổi theo, lại phát hiện tốc độ cơ giáp của mình căn bản là kém bọn chúng, chỉ có thể từ bỏ.
Sau khi Kỳ Tĩnh nhận được báo cáo, liền nhíu mày trầm tư.
Quân đoàn cơ giáp của anh được trang bị đều cực kỳ tốt, lúc trước những người được phái đi đến nhà xưởng đều là thân vệ thuộc về anh, trang bị cơ giáp càng là đỉnh cấp, cơ giáp bọn họ được phân phối toàn bộ đều là cơ giáp cấp A. Mà những kẻ chuẩn bị cứu bọn bắt cóc, cơ giáp bọn chúng thao túng thế nhưng lại so với cấp bậc bọn họ còn cao hơn không ít. Hơn 10 cái cơ giáp cấp bậc hẳn là A+, bọn họ đến tột cùng là lấy từ đâu?
Ở trong đế quốc của bọn họ, cơ giáp cấp A đã coi như chính là tốt nhất rồi, chỉ có một ít cao tầng mới có thể nắm giữ cơ giáp A+, suốt một cái quân đoàn của anh cũng chỉ có thể tìm ra được 20 cái cơ giáp cấp A+. Cơ giáp cấp S lại càng ít hơn, đến bây giờ đế quốc của bọn họ cũng chỉ có năm người mới có, một người trong đó chính là anh.
Rốt cuộc là ai có thể có năng lực lớn như vậy, gần một tiểu đội toàn bộ đều trang bị cơ giáp A+? Kỳ Tĩnh trước tiên nghĩ tới Lâm gia trong khoảng thời gian này vẫn luôn không an phận, nhưng rồi lại không quá xác định, con trai thứ hai Lâm Dũng của Lâm gia dẫn dắt quân đoàn đệ tứ của đế quốc, nhưng theo anh được biết, trong quân đội của bọn họ cũng chỉ có khoảng mười cái cơ giáp A+ mà thôi.
Kỳ Tĩnh tạm thời gác lại suy nghĩ của mình, chờ đợi tin tức hỏi ra từ ba tên bắt cóc kia. Trải qua một phen thẩm vấn, ba tên bắt cóc kia lại cực kỳ cố chấp, cái gì cũng không chịu nói, thậm chí còn liên tiếp tự sát, may nhờ có người thẩm vấn cẩn thận, nếu không một chút manh mối duy nhất này cũng bị chặt đứt mất. Sau khi Kỳ Tĩnh được thông báo, sắc mặt vẫn không thay đổi, nhàn nhạt nói với cấp dưới một câu. Cấp dưới cả kinh, sau đó liền lĩnh mệnh đi trở về. Ba người vốn được đối xử cũng coi như ôn hòa trực tiếp bị xuống tay độc ác, cả người máu chảy đầm đìa không có một miếng thịt lành lặn, tinh thần bị áp lực trong thời gian dài làm một người trong đó hỏng mất, hô to mình muốn khai.
Trong lòng người thẩm vấn vui vẻ, mang hắn tới đây, chuẩn bị hỏi chuyện, kết quả người nọ còn chưa kịp nói cái gì, bỗng nhiên miệng phun máu tươi, đôi mắt trừng lớn ngã xuống mặt đất. Đồng thời lúc này, hai người khác cũng xuất hiện tình trạng giống như hắn, ba người cơ hồ là đồng thời chết đi.
Tinh huống này thật sự là có chút quỷ dị, người thẩm vấn bẩm báo một chút với Kỳ Tĩnh sau đó liền trực tiếp đưa bọn họ đến phòng nghiên cứu bên trong quân đội, muốn tra ra đến tột cùng là nguyên nhân gì lại làm cho bọn chúng chết đột ngột.
Bởi vì ba người chết, chuyện này càng thêm trở nên khó bề phân biệt.
Trong lúc này, Kỳ Tĩnh trở về Kỳ gia một chuyến, hơn nữa còn chuyên môn phái người đưa Ninh Hữu đến.
Bởi vì đã lâu không gặp, hai người đầu tiên là ôm một chút, bởi vì sự tình hiện tại có chút khó giải quyết, bọn họ cũng không có tâm tư tiếp tục thân thiết, Kỳ Tĩnh trực tiếp đem tình huống nói cho Ninh Hữu một chút, "Lai lịch của những kẻ đó chỉ sợ là không đơn giản, các em gần đây phải cẩn thận một chút, không riêng gì em và Lâm Ninh, còn có anh của em cùng một bạn cùng phòng khác nữa, đều phải chú ý một chút."
"Tôi đã biết rồi", Ninh Hữu gật gật đầu, "Tôi sẽ nói cho bọn họ."
Kỳ Tĩnh trực tiếp đưa Viêm Hoàng khoảng thời gian trước đã trở về giao cho Ninh Hữu, "Để Viêm Hoàng đi theo em trước đi, có chuyện gì em cũng sẽ dễ ứng đối hơn."
Viêm Hoàng nhìn thấy Ninh Hữu tức khắc kích động mà khóc lóc thảm thiết.
"Tiểu Hữu Tiểu Hữu cậu mau cứu tui đi! Trong khoảng thời gian này tui sắp nhàm chán đến điên rùi!! Hư...... Chủ nhân tốt căn bản là không cho tui lên mạng giả lập, tui cả ngày chỉ quan sát một ít tư liệu lạnh như băng, tui có cảm giác trình tự của tui cũng sắp lỗi rùi!" Viêm Hoàng trực tiếp nhào lên ôm lấy chân Ninh Hữu, anh anh anh
khóc lóc, "Tui muốn ở bên cạnh cậu cơ, tuyệt đối đừng rời đi nữa á!"
Ninh Hữu vỗ vỗ đầu nhỏ của nó, "Kỳ Tĩnh làm như vậy khẳng định là có đạo lý của anh ấy."
Viêm Hoàng vẻ mặt bị thương, bên trong giọng trẻ con non nớt tràn đầy lên án, "Tiểu Hữu cậu quả nhiên là có Kỳ Tĩnh rồi thì không cần tui nữa phải không? Hiện tại vô luận anh ta nói cái gì cậu cũng đều cảm thấy đúng hết! Hai người các cậu đều là người xấu QAQ"
Kỳ Tĩnh nhàn nhạt quét mắt liếc nó một cái, Viêm Hoàng lập tức tắt âm, phảng phất như người vừa rồi ở đó khóc thút thít lên án căn bản không phải là nó, "Sau này nhóc đi theo Tiểu Hữu đi, mạng giả lập gì đó cũng có thể lên, nhưng mỗi ngày chỉ được nhiều nhất một giờ thôi."
Thời điểm nghe được nửa câu đầu, Viêm Hoàng vui sướng thiếu chút nữa là nhảy lên rồi, kết quả liền nghe được nửa câu sau, cánh tay còn chưa giơ lên đã nháy mắt gục xuống, "Vậy, vậy được rồi."
Tuy rằng kết quả không có tốt như dự đoán của mình, nhưng tốt xấu vẫn tranh thủ được quyền lợi lên mạng giả lập rồi, Viêm Hoàng chỉ hậm hực một lát liền lập tức cao hứng phấn chấn mà nhảy nhót. Vây quanh bên người Ninh Hữu kể cho cậu nghe tình trạng thảm đạm gần đây của nó, quả thực chính là ngược đãi cơ giáp á! Vừa nói, Viêm Hoàng còn múa may hai cánh tay ngắn nhỏ không ngừng khoa tay múa chân. Trong phòng tràn ngập thanh âm dị thường có sức sống của Viêm Hoàng, bầu không khí vừa rồi còn có chút ngưng trọng tức khắc biến mất không còn một mảnh, trở nên nhẹ nhàng hơn.
Thời điểm ngày hôm sau, Kỳ Tĩnh phái người tìm Lâm Ninh một chuyến, cẩn thận dò hỏi tình huống lúc đó của cậu ta, Lâm Ninh tỉ mỉ đem tất cả những chuyện mà mình biết đều nói ra.
"Chuyện này cứ giao cho chúng tôi điều tra rõ, gần đây cậu phải cẩn thận một ít, đừng ra khỏi cửa muộn như vậy nữa", binh lính nói với Lâm Ninh, "Trước khi sự tình tra được manh mối, cậu vẫn còn khả năng sẽ bị công kích nữa, cho nên nhất định phải cẩn thận."
"Tôi đã biết, sau này tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn, cám ơn!", Lâm Ninh nói. Binh lính hỏi rõ ràng sau đó liền rời đi, Lâm Ninh cũng thoáng yên tâm, quyết định về sau lúc ra khỏi nhà đều phải thật cẩn thận. Chuyện lần này thật sự là làm cậu ta có chút nghĩ mà sợ, cậu ta không bao giờ muốn trải qua một lần nào nữa.
Sau khi Ninh Hữu trở về, Lâm Ninh đầu tiên là bày tỏ cảm kích của mình, nếu không có Ninh Hữu, bản thân có khả năng đã thật sự chết ở đó rồi. Lần này đều là nhờ bọn họ hỗ trợ, cậu ta mới có thể thoát hiểm thành công.
"Tiểu Hữu, lần này cũng may là có em", Lâm Ninh nói, "Cám ơn!"
Ninh Hữu vẫy vẫy tay, vội vàng nói, "Không cần cảm ơn đâu, hiện tại anh thế nào rồi? Có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?"
"Hiện tại anh đã hoàn toàn không sao rồi", Lâm Ninh co quắp cười một chút, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, "Đúng rồi, Tiểu Hữu em có biết tay của anh là xảy ra chuyện gì không? Lúc trước khi anh bị bắt cóc đã bị bọn họ phế đi đôi tay rồi, nhưng hiện tại lại không có việc gì, anh không biết lúc ấy có phải là anh sinh ra ảo giác hay không nữa."
Nghe thấy cái này, ánh mắt Ninh Hữu có chút trôi đi, "Em cũng không rõ lắm, lúc em cứu anh ra tay của anh đã không có vấn đề gì rồi." Lúc ấy khi Ninh Hữu cứu Lâm Ninh cũng không suy nghĩ nhiều, hiện tại gặp phải vấn đề của Lâm Ninh cậu căn bản là không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể qua loa lấy lệ cho qua thôi. Chẳng qua cho dù có cho cậu một cơ hội làm lại lần nữa, cậu cũng sẽ không chút do dự đút đan dược cho cậu ta, hết thảy đều không có quan trọng bằng bản thân Lâm Ninh. Trong khoảng thời gian ở cùng với bọn họ này, Ninh Hữu sớm đã đem Lâm Ninh và Tấn Giang trở thành người thân của mình rồi.
Trong lòng Lâm Ninh vẫn như cũ tràn đầy bí ẩn, nhưng vẫn gật gật đầu, cười khổ nói, "Anh cảm thấy không chừng là những tên bắt cóc đó đã chuẩn bị tốt cho anh rồi, bọn họ phế đi đôi tay của anh đi sau đó lại uy anh một viên thuốc trực tiếp làm cho anh ngủ đi, lúc trước anh cho rằng đó là thuốc ngủ, hiện tại ngẫm lại rất có khả năng là trị liệu ngón tay của anh đấy."
"Anh cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy mình không có khả năng trêu chọc những người này, bọn họ bắt anh đi, không chừng là muốn làm thí nghiệm y học gì đấy đấy!", Lâm Ninh mua vui trong đau khổ trêu chọc bản thân.
Ninh Hữu không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể gật gật đầu.
"Tớ cảm thấy cậu nói rất có đạo lý", Tấn Giang bưng một chén nước đi tới, đầy mặt trịnh trọng nói phụ họa, "Lấy cái tình tình này của cậu, không thể nào kết thù với người khác được, bắt cậu nếu một không cầu tài hai không cầu sắc, khả năng duy nhất cũng chính là bắt cậu đi làm một vật thí nghiệm mà thôi."
"Chẳng qua nói lại, lúc tớ nhìn thấy cậu thật sự rất hoảng sợ đấy", Tấn Giang vỗ vỗ ngực mình, hiển nhiên là còn có chút kinh hồn chưa định, "Về sau nếu trở về muộn thì phải báo với tớ một tiếng, tớ sẽ đi bảo vệ cho cậu! Tuyệt đối sẽ không để lại phát sinh loại chuyện này một lần nữa đâu."
Lâm Ninh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, "Được!"
Sự kiện bắt cóc lần này sau khi manh mối từ ba tên kia bị đứt đoạn, việc xử lý gặp phải rất nhiều phiền toái, rất nhiều cơ hội tưởng đã nắm trong tay lại không còn. Chẳng qua người giật giây phía sau hiển nhiên là đã cẩn thận hơn nhiều, không có lại làm ra chuyện gì nữa, thời gian một tháng trôi qua thật nhanh, Lâm Ninh đã thoát ly khỏi ảnh hưởng từ sự kiện bắt cóc đó, sinh hoạt của mọi người cũng toàn bộ trở về quỹ đạo.
Ninh Hữu ở chỗ Trình đại sư học tập cực kỳ nghiêm túc, rất nhanh đã nắm giữ được không ít thứ mới mẻ. Cậu vẫn luôn muốn học tập phương pháp chế tạo cơ giáp trí năng với Trình đại sư, nhưng Trình đại sư lại luôn cười lắc đầu, nói cho cậu thời gian còn chưa tới. Ninh Hữu nghĩ nghĩ, cảm thấy nắm giữ cơ sở xác thật là quan trọng hơn bất cứ cái gì, cũng đành tạm thời đem ý tưởng cơ giáp trí năng gác qua một bên.
Trong khoảng thời gian này Viêm Hoàng mỗi ngày đều đi theo Ninh Hữu, tung tăng nhảy nhót, ở bên trong ký túc xá của Ninh Hữu nó cũng dương mi thổ khí một phen, hoàn toàn thoát được thân phận người máy bảo mẫu trước kia. Lúc trước bởi vì Kỳ Tĩnh và Ninh Hữu còn chưa công bố quan hệ, nó chỉ có thể nghẹn nghẹn khuất khuất dấu diếm thân phận, làm một cái người máy bảo mẫu vứt đi vô luận là trí năng hay là vũ lực đều cực kỳ thấp. Hiện tại quan hệ của hai người bọn họ đã được công bố với quần chúng rồi, Viêm Hoàng liền xin với Kỳ Tĩnh một chút, sau khi được cho phép lập tức vênh váo tự đắc đem toàn bộ người trong ký túc xá của Ninh Hữu đều triệu tập lại, đương nhiên, trong số này không bao gồm Thạch Hoằng Tuấn. Thạch Hoằng Tuấn căn bản không phải là người mà Viêm Hoàng có thể sai sử được, sau khi nó nói xong ý đồ, Thạch Hoằng Tuấn nhìn nó một cái liền trực tiếp đi sân huấn luyện cơ giáp, Viêm Hoàng tức khắc buồn bực, dựa theo tình huống này, nó vốn dĩ hẳn phải là tức giận, thậm chí càng phải đánh anh một trận, chỉ tiếc rằng khí chất của Thạch Hoằng Tuấn không biết vì cái gì lại đặc biệt giống với Kỳ Tĩnh, Viêm Hoàng vừa tiếp xúc với ánh mắt lãnh lãnh đạm đạm kia liền không nhịn được mà héo rũ.
Tới cuối cùng, Viêm Hoàng cũng chỉ triệu tập được ba người. Ninh Hữu cũng là bởi vì Viêm Hoàng khóc chít chít ôm đùi cậu không cho đi, lúc này mới bất đắc dĩ theo tới đây.
"Khụ khụ", Viêm Hoàng cao cao giọng nói, "Tui muốn tuyên bố với mấy người một chuyện!"
Tấn Giang cười phun lên, "Một người máy bảo mẫu thì có chuyện gì mà muốn tuyên bố chứ, mày muốn tuyên bố cái gì?", Hắn vừa dứt lời, ngay sau đó lại nói tiếp, "Chẳng qua cũng phải nói lại, hiện tại người máy bảo mẫu đều buồn cười như vậy sao? Nếu là thật, tớ cảm thấy tớ cũng nên mua về một cái, bình thường lúc không có chuyện gì có thể chọc cười chơi đấy."
Cảm thấy ý nghĩ của mình thực hay, Tấn Giang còn vỗ vỗ tay, biểu tình sung sướng.
Viêm Hoàng vừa giẫm cái chân ngắn nhỏ từ trên sô pha nhảy lên, xông thẳng đến trước mặt Tấn Giang, nhanh chóng cắn hai cái móng vuốt của hắn.
"Ngao ——!!", Tấn Giang một trận gào thảm, "Mau buông miệng ra, mày cái người máy hư hỏng này, đau chết mất!"
Viêm Hoàng tăng thêm lực độ. Âm thanh gào thảm của Tấn Giang tức khắc đề cao lên tám độ, tiếng kêu bén nhọn thảm thiết quả thực là muốn đem nóc nhà của bọn họ thổi bay đi, Lâm Ninh vội vàng bưng kín lỗ tai của mình, Ninh Hữu lại rất bình tĩnh, "Viêm Hoàng, không phải cậu còn có chuyện muốn tuyên bố sao?"
Ninh Hữu nói nhắc nhở Viêm Hoàng, cảm thấy sự tình kế tiếp của mình tương đối quan trọng, lúc này mới buông lỏng miệng thả tay của Tấn Giang ra. Tay của Tấn Giang được phóng thích, lập tức dùng miệng thổi hơi, muốn giảm bớt đau đớn một chút, lúc này trong ánh mắt của hắn đã tràn ra nước mắt sinh lý, đau.
Cái vòng lăn tròn nhỏ của Viêm Hoàng chuyển tới trước sô pha, sau đó cực kỳ linh hoạt biến thành hai cái chân ngắn nhỏ, thoắt một cái liền nhảy tới trên sô pha.
"Hiện tại chúng ta tiếp tục đề tài từa rồi nhé, tui có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố!", Thanh âm trẻ con non nớt kia của Viêm Hoàng tràn đầy đắc ý dào dạt.
Tấn Giang che tay của mình lại, muốn phun tào, kết quả bị Viêm Hoàng nhe răng dọa trở về, cảm thấy vẫn là bảo trì im miệng không nói thì tốt hơn.
Viêm Hoàng vừa lòng, ngẩng cái đầu nhỏ, "Là như thế này, có một việc tui đã giấu diếm mọi người, kỳ thật tui không phải là người máy bảo mẫu gì đâu, tui là một cái cơ giáp đóa, tui gọi là Viêm Hoàng! Về sau còn mong cả nhà chiếu cố nhiều hơn!"
Lâm Ninh có chút kinh hỉ nhìn Viêm Hoàng, có chút hưng phấn hỏi, "Cậu là cơ giáp?"
Viêm Hoàng tự hào gật đầu.
"Vậy cậu là cơ giáp của thượng tướng Kỳ Tĩnh sao? Là Trình đại sư chế tạo ra?", Lâm Ninh vội vàng hỏi.
Viêm Hoàng mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn khẳng định câu hỏi của cậu ta, Lâm Ninh cao hứng cực kỳ, đi lên liền cho Viêm Hoàng một cái ôm, "Tôi đã sớm nghe nói qua về cậu rồi, hiện tại nhìn thấy được quả thực là quá hạnh phúc!"
Tấn Giang thì lại là cau mày khổ tư, "Viêm Hoàng? Tên này như thế nào lại quen thuộc vậy nhỉ?"
Từ từ, đây không phải là tên của người đệ nhất giải thi đấu cơ giáp mạng giả lập sao?!