Đi thăm người bệnh cần mang theo thứ gì nhỉ?
Trước khi lên xe ngựa, Tiểu Hòa đã mua mấy cân táo mà mình thích ăn nhất ở Kim Lăng, lại mua thêm hộp cao hoa mai mới sản xuất, đến khi xuống xe ngựa tại Vô Tích lại mua một một túi bánh bao cùng sườn xào chua ngọt.
Thái Hồ trong trò chơi vô cùng rộng, NPC ở Vô Tích lại nói không có xe ngựa đi đến thôn Lan Khuê, vì vậy Tiểu Hòa đành ngồi xe ngựa đến thôn bên cạch, hỏi đường rồi đi bộ tới.
Đi được nửa ngày, Tiểu Hòa mới nhìn thấy một làng chài nhỏ cạnh mặt nước thấm đẫm ánh mặt trời vàng rực. Hơi nước ẩm ướt, không khí tươi mát tràn ngập khắp nơi, Tiểu Hòa hít một hơi sâu, toàn thân căng tràn năng lượng.
Tìm kiếm Hạ Khinh Y ở khắp nơi, chưa thấy bóng dáng anh đâu lại nhìn thấy ngoài thôn có một nữ tử vội vàng đi đến.
Thu Thủy Y Nhân.
Người của Thủy Thiên các.
Theo phản xạ, Tiểu Hòa trốn vào một đống cỏ khô.
"Hạ Kình, anh xuất hiện đi." - Thu Thủy Y Nhân dừng lại, lớn giọng kêu.
Cỏ lau ven hồ khẽ rung động, một chiếc thuyền đánh cá nhỏ rẽ cỏ lau mà đi, người trên thuyền là Hạ Khinh Y.
Thu Thủy Y Nhân cười, dung mạo tươi như hoa:
"Em biết anh nhất định ở chỗ này."
Hạ Khinh Y rời thuyền, neo thuyền lại gần đó.
Trong mắt Thu Thủy Y Nhân có tia tức giận:
"Vì sao lại làm thế? Nếu anh hận em thì trực tiếp giết em là được rồi. Anh cho rằng anh làm vậy rất đáng mặt anh hùng sao? Làm vậy em chỉ thêm khinh thường anh mà thôi!"
Hạ Khinh Y thản nhiên đáp:
"Đừng tự mình đa tình, tôi giết Nguyệt Tại Thủy Thiên không phải vì em."
Thu Thủy Y Nhân không hề tin lời Hạ Khinh Y:
"Anh biết không? Mọi người trong trò chơi đang cười em, trong trường cũng cười em. Hạ Kình, em không nghĩ anh lại trẻ con như vậy."
Hạ Khinh Y không nói gì, vẻ mặt bình thản lặng lẽ. Tiểu Hòa ở sau đống cỏ khô nói thầm, cô hiểu lầm anh ta rồi, anh ta không phải vì cô đâu.
Ánh mắt Thu Thủy Y Nhân dần mê màng, thấp giọng:
"Vì sao anh lại chơi game này? Nếu muốn chơi, tại sao không chơi sớm hơn, nếu anh chơi sớm hơn, em sẽ không...không..."
Sẽ không cái gì? Sẽ không hồng hạnh vượt tường sao? Tiểu Hòa thầm hoàn thiện vào chỗ trống.
Hạ Khinh Y chỉ thản nhiên hỏi:
"Phải không?"
Thu Thủy Y Nhân bỗng nhiên thét lên.
"Hạ Kình, em hận anh." - Nói rồi xoay người chạy như điên.
Cảnh sắc lại khôi phục lại sự yên tĩnh. Hạ Khinh Y nhìn bóng Thu Thủy Y Nhân khuất dần, lộ ra vẻ phiền muộn trong mắt, cũng mất đi sự bình tĩnh trên gương mặt.
Tiểu Hòa cảm thấy rất khó hiểu, cô gái này thật kỳ lạ. Rõ ràng là mình bỏ Hạ đại ca, sao lại nói hận huynh ấy cơ chứ? Cậu lại nhớ tới lần trước Thu Thủy lúc muốn đàn, lúc sau lại không muốn nữa, cậu khẳng định bản thân Thu Thủy Y Nhân là người mâu thuẫn, trong lòng nảy sinh cảm giác đồng tình với Hạ Khinh Y.
Vừa rồi cậu nghe rất chăm chú, không để ý cơ thể vươn về phía trước. Lúc muốn đứng lên, tay vịn vào cỏ, lại không biết rằng đống cỏ khô rất không chắc chắn. Vì thế cậu mất thăng bằng, ngã xuống đống cỏ.
Cậu "Á" một tiếng, cả người ngập trong cỏ, chỉ còn hai chân chổng lên giãy giụa.
Hạ Khinh Y đã sớm phát hiện ra cậu, chỉ là không ra tiếng, chờ cậu tự mình lộ diện. Lúc này thấy thế thì cảm thấy buồn cười, đi qua giúp cậu đứng lên.
Tiểu Hòa choáng váng đầu óc, tóc dính đầy cỏ khô, cậu đứng một lúc mới tỉnh táo trở lại, ngượng ngùng chào.
"Hạ đại ca."
Tiếp đó nhìn vào tay áo, ảo não nói:
"Ôi bánh bao!"
Bánh bao đã bị bẹp dí, mấy đồ ăn khác không bị làm sao.
"Hạ đại ca, huynh bị thương có nặng không? Cái này cho huynh bồi bổ."
Tiểu Hòa vừa nói vừa đưa đồ ăn cho Hạ Khinh Y. Hạ Khinh Y miễn cưỡng nhận lấy, anh không quen việc này lắm.
"Chỉ bị thương nhẹ, không sao." Hạ Khinh Y nói đơn giản.
"Có đau không?"
"Không."
"À."
Cậu thật ngốc, tắt cảm giác đau thì sẽ không đau.
Tiểu Hòa nhìn kỹ thần sắc của anh, không thấy có gì bất thường.
"Hạ đại ca ăn táo đi, táo này ngọt lắm, so với hiện thực còn ngon hơn vài phần."
Tiểu Hòa giục Hạ Khinh Y ăn đồ ăn mình mang tới.
Hạ Khinh Y hơi sửng sốt.
Tiểu Hòa lấy quả to nhất đưa cho anh, nhìn quả táo, nghĩ thế nào lại cầm thêm một quả nữa. Cậu mang táo ra hồ rửa sạch, cắn trước một miếng rồi đưa trái còn lại cho Hạ KhinhY.
Hạ Khinh Y nhìn ánh mắt mong chờ của Tiểu Hòa, từ từ cắn một miếng táo.
"Rất ngon!" - Anh hơi gật đầu.
Tiểu Hòa ngoác miệng cười, cảm thấy thân quen hơn với anh rất nhiều. Người này tuy hơi lạnh lùng nhưng rất tốt, Thu Thủy Y Nhân đúng là không có mắt nhìn.
"Hạ đại ca đừng buồn, thế giới rộng lớn vô cùng, lần sau nhất định sẽ tốt hơn."
Tiểu Hòa vừa cắn táo, vừa nghiêm túc an ủi Hạ Khinh Y.
Cậu lại nói thêm câu nữa:
"Tỷ tỷ kia tuy rằng rất đẹp, nhưng người kế tiếp nhất định sẽ đẹp hơn."
"Đẹp có lợi gì sao? Nàng xinh đẹp mà phản bội ta, ta thà nàng chẳng có gì." Hạ Khinh Y tự giễu, anh lại đi nói chuyện này với cậu nhóc chưa hiểu sự đời.
Tiểu Hòa gật đầu:
"Đúng vậy, người đẹp cũng chỉ để ngắm, đầu óc tốt vẫn là hơn cả." Được như vậy thì cậu học bài cũng không vất vả nữa.
Hạ Khinh Y bật cười, lần đầu nhìn kỹ dung mạo cậu. Mặt mày thanh tú, ánh mắt tong suốt, da rất trắng, cũng được coi là đẹp trai. Nhận xét như vậy không khỏi cảm thấy mình hơi tùy tiện, nhưng lại không biết vì sao trong lòng không thấy chán ghét, ngược lại lại thấy vui mừng.
Ăn xong táo rồi, tay Tiểu Hòa tiến