8
Đổng Thần nhíu mày, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên:
“Bành Nguyệt mất tích?”
Đúng vậy, anh ta chỉ là bố của bạn học cùng lớp, các cuộc điều tra trước đây đều không điều tra đến anh ta.
Anh ta hoàn toàn có lý do để… không biết.
“Hôm nào vậy?”
Bàn tay đang ghi chép của Trương Thành nổi gân xanh.
“Ngày 18 tháng 9.”
Đổng Thần chống tay lên trán giả vờ suy nghĩ một chút.
“Ngày 18 tháng 9 à? Hôm đó là thứ năm phải không?”
“Thứ năm thì…”
“Buổi chiều sau khi tôi gặp bệnh nhân xong thì ghé một quán cà phê ở đường Liên Hoa.”
“Tôi mua một ly cà phê rồi ngồi làm việc đến giờ đóng cửa.”
Anh ta đẩy gọng kính.
“Ồ, đúng rồi, quán cà phê đó có camera giám sát đấy.”
Anh ta vô thức xoay xoay đồng hồ đeo trên tay trái:
“Tôi vô tình biết được việc này trong vụ án trước đây.”
“Mọi người có thể đi kiểm tra camera, có lẽ… quay được tôi cũng nên.”
Năm 2005, hệ thống giám sát của nước ta mới chỉ bắt đầu được xây dựng, tội phạm vẫn có thể hoành hành như ở chỗ không người.
Nhưng đây không phải là điều đáng sợ nhất, thứ đáng sợ hơn chính là… hệ thống giám sát không hoàn thiện này bây giờ lại trở thành bằng chứng hoàn hảo cho một số tội phạm thông minh.
Trường tiểu học Trung Tâm là trường học đầu tiên trong thành phố lắp camera giám sát nên mới có thể quay được cảnh Bành Nguyệt ra khỏi trường.
Còn quán cà phê này là quán cà phê đầu tiên và duy nhất trong thành phố có lắp camera.
Bên ngoài và trước quầy thu ngân quán cà phê có một cái.
Camera cũng quay được toàn bộ quá trình Đổng Thần từ khi bước vào quán cà phê cho đến khi ngồi xuống.
Lúc 16 giờ 22 phút ngày 18 tháng 9, một người đàn ông mặc áo sơ mi và quần đen cầm cặp tài liệu mở cửa quán cà phê, đi thẳng đến quầy thu ngân gọi món.
Anh ta đeo khẩu trang màu đen, nhưng khi gọi món không biết vì sao mà anh ta lại kéo khẩu trang xuống, không biết do vô tình hay cố ý ngẩng đầu nhìn về phía camera.
Vì vậy khi hình ảnh dừng lại, khuôn mặt của Đổng Thần được camera chụp lại rõ ràng.
Anh ta còn nở một nụ cười, như thể đang chế giễu tất cả mọi người trước màn hình.
Sau khi gọi món, anh ta đeo lại khẩu trang, đi thẳng đến một ghế sô pha gần nhà vệ sinh, nơi mà camera chỉ có thể quay được nửa vai.
Đúng như lời anh ta nói, anh ta ngồi ở đó cho đến khi cửa hàng đóng cửa.
Giữa chừng anh ta chỉ đi vệ sinh một lần, mà chỉ mất khoảng hai phút.
Cho nên không thể có thời gian phạm tội được.
Trong lòng mọi người đều tin chắc rằng anh ta chính là tội phạm.
Nhưng rõ ràng anh ta đã được quay lại trong video giám sát, trừ khi anh ta có bản sao, nếu không thì không thể phạm tội được.
Không có bằng chứng, điều này giữ chặt cổ họng của pháp luật.
Sau đó cảnh sát lục tung nhà Đổng Thần vẫn không tìm ra bất kỳ manh mối nào.
Điều duy nhất khiến cho người ta lạnh sống lưng là trong phòng ngủ của anh ta có năm con búp bê mặc váy hoa nhí.
Từ mái tóc đến quần áo đều giống như người thật, khiến người ta rùng mình.
Nhưng điều này chỉ có thể coi là sở thích đặc biệt của anh ta.
“Chúng tôi không thể vì anh ta vẽ tranh mà kết tội anh ta được.” Trương Thành nói.
24 giờ sau, Đổng Thần được thả ra.
9
Kể từ khi phát hiện ra căn phòng đầy tranh chân dung, cảnh sát đã kết hợp điều tra những vụ mất tích của các cô gái trên phạm vi toàn tỉnh trong vòng mười năm qua.
Đặc điểm là từ 10 đến 18 tuổi, khi mất tích đều mặc váy hoa nhí màu trắng.
Trong số đó, có sáu mươi sáu trường hợp thỏa mãn điều kiện trên.
Trường hợp xảy ra sớm nhất cách đây 9 năm, sau đó cách 2 năm lại xảy ra một trường hợp tương tự, rồi cách một năm lại xảy ra hai trường hợp.
Sau đó… vào 5 năm trước, xảy ra ba trường hợp.
4 năm trước, sáu trường hợp.
3 năm trước, mười hai trường hợp.
2 năm trước, mười bốn trường hợp.
Năm ngoái, mười sáu trường hợp.
Tính đến ngày hôm qua, năm nay có tổng cộng mười một trường hợp.
Bành Nguyệt, là trường hợp thứ mười một.
Vì mỗi lần các cô gái mất tích đều ở các thành phố và huyện khác nhau, thời gian lại cách xa nhau, mà gia đình cũng không chắc là bị lạc hay bị bắt cóc.
Cảnh sát địa phương không thể liên kết chúng lại với nhau.
Cho đến hôm nay, khi những con số đầy khiếp sợ này đặt ngay trước mắt, như thể bức màn sáng đã được kéo ra,
lộ ra sự thật kinh khủng mà nó đang che giấu.
Thời gian trôi qua từng ngày, Đổng Thần luôn sống trong sự theo dõi của cảnh sát nhưng anh ta lại không hề để ý, mà mỗi ngày vẫn đi làm như mọi khi.
Làm việc, sinh hoạt bình thường.
Phòng làm việc của anh ta thậm chí ngày càng phát đạt, thường xuyên xuất hiện trên các bản tin.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo của anh ta trên màn hình, nụ cười như được gắn trên khuôn mặt, như thể anh ta công khai tuyên bố: Mấy người không thể làm gì được tôi.
Tôi buồn nôn.
Con dao cùn giằng xé dây thần kinh của mọi người từng chút từng chút.
Không ai biết thanh kiếm Damocles treo trên đầu lúc nào sẽ rơi xuống, sẽ rơi vào ai.
10
Người đầu tiên sụp đổ chính là Lý Mẫn.
Vào một buổi chiều nắng gắt, cô ấy cầm dao tấn công Đổng Thần vừa ra khỏi phiên tòa.
Cảnh tượng này vừa hay được các phương tiện truyền thông ở tòa án quay lại.
Trên màn hình, lưỡi dao cắt qua áo sơ mi trắng của Đổng Thần, vải rơi xuống, tôi có thể nhìn thấy trên ngực anh ta có bảy nốt ruồi, phân bố thành hình cái muỗng.
Mắt tôi lập tức mở to, gần như không đứng vững nổi.
Sao lại như thế?
Sao lại như thế!
Tôi như bị sét đánh.
Máy quay di chuyển, vừa vặn quay góc từ trên cao xuống, quay được sườn mặt của Đổng Thần vội vàng bước xuống cầu thang để né tránh.
Thật sự là anh ta.
Tôi ngẩn ngơ đứng tại chỗ, như thể linh hồn đang bị tra tấn dưới địa ngục.
11
Ngày hôm sau, tôi gọi điện hẹn gặp Đổng Thần ở quán cà phê kia.
Anh ta không từ chối.
Ngày hôm đó trời mưa rất to, tôi đứng dưới mái hiên, nhìn người đàn ông cầm chiếc ô đen khung tre đang đi bộ dưới màn mưa.
Chiếc ô được thu lại, mặt của người đàn ông bị hơi nước bay qua càng thêm tinh xảo.
Giọng anh ta lười biếng, dáng vẻ không để ý.
“Cô Lý có việc gì à?”
Tôi nhìn chằm chằm vào vũng nước dưới chân, thì thầm nói ra một câu.
Chiếc ô đen bên cạnh đang vẩy nước chớp mắt như bị đóng băng.
“Cô nói cái gì?” Giọng Đổng Thần như tấm lụa bị rách, khàn khàn thô ráp.
Tôi quay mặt lại, nhìn anh ta chằm chằm, nói từng câu từng chữ:
“Tôi nói…”
Đồng tử của Đổng Thần trợn tròn, nụ cười quái dị còn chưa biến mất trên miệng nhưng đáy mắt lại như thể có cái gì vỡ tan thành từng mảnh, đâm sâu vào trong linh hồn.
12
Đổng Thần chết rồi.
Sau khi tôi nói xong câu đó, anh ta không chút do dự lao thẳng vào dòng xe đang chạy vun vút.
Một mảng máu đỏ tươi chảy ra rồi nhanh chóng bị mưa lớn rửa trôi.
Tôi ngây người ngồi trên ghế sô pha, Trương Thành ngồi đối diện tôi.
“Cô Lý, xin hỏi cô đã nói gì với Đổng Thần?”
Hai tay tôi siết chặt lông vũ trên miếng đệm sô pha, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng tôi vẫn im lặng.
Sự yên lặng như chết lặng tràn ngập trong không khí.
“Cô Lý, tôi phải nhắc cô.”
“Vì lời nói của cô mà Đổng Thần đã chết.” Giọng Trương Thành nặng nề và sắc bén: “Những cô gái kia có thể mãi mãi không được nhìn thấy ánh sáng! Trong số đó có cả học sinh của cô… Bành Nguyệt!”
Tôi nghe thấy giọng mình khàn khàn như uống phải axit sunfuric:
“Tôi không thể nói.”
“Vì Bành Nguyệt, tôi không thể nói.”