Tiêu gia vốn là một thế gia võ tướng. Cha của Tiêu Chính Phong từng làm đến chức tướng quân tam phẩm. Nhưng bởi vì trải qua nhiều năm chinh chiến, vết thương cũ trên người tái phát, Tiêu phụ qua đời khi tuổi còn trẻ.
Ngày Tiêu phụ mất, Tiêu Chính Phong chỉ mới chín tuổi, từ đó được tổ mẫu Tiêu lão phu nhân nuôi dưỡng, trưởng thành. Năm lên mười bảy tuổi, Tiêu Chính Phong rời khỏi Yến Kinh, tòng quân ra biên cương, coi như thừa kế sự nghiệp của cha.
Tiêu gia hiện nay ở trên đường Tây Tứ, là một khu viện rộng lớn. Tiêu Chính Phong lập được chiến công, người trong tộc đến chúc mừng rất đông. Trong nhà vô cùng náo nhiệt, mấy ngày liền đều xếp đặt tiệc mừng tiếp đãi.
Lúc này, Tiêu Chính Phong cưỡi ngựa trở lại Tiêu phủ mà tâm tư hoảng hốt, cứ như người mất hồn, thẫn thờ đi về Vân Cư Uyển.
Gã hầu nhìn thấy gương mặt đờ đẫn của hắn, không biết là thế nào, lại không dám hỏi, chỉ đành cẩn thận hầu hạ hắn đi ngủ.
Tiêu Chính Phong vừa cảm giác ngủ thật say, liền trông thấy một cô nương thân hình uyển chuyển, giọng nói dịu dàng êm tai đứng dưới tàng cây hoa. Hắn nhìn thấy, nhất thời khí huyết dâng trào, nhịn không được muốn vươn tay ra, ôm chặt nàng vào lòng.
Đến khi hắn hoàn hồn, phát hiện mình quả thật đã làm như vậy. Thân thể mềm mại của cô nương kia đã ở trong lòng hắn, bàn tay to của hắn đang đặt trên phần cơ thể mềm mềm, căng tròn, cảm giác rất đàn hồi…
Hắn thở hổn hển, chăm chú nhìn nàng, chẳng dám chớp mắt lấy một cái, chỉ e sợ không cẩn thận một chút là nàng ta sẽ biến mất tăm.
Ai ngờ nàng lại nâng mắt, nghiêng đầu cười một tiếng. “Tiêu, Tiêu Chính Phong, là chàng ư.”
Trong lòng hắn vui mừng, vội hỏi: “Nàng biết ta sao?”
Nữ tử kia lại duỗi cánh tay mảnh mai ra quàng lấy cổ hắn. Hắn lập tức ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi. Mùi thơm đó thanh ngọt như mật, vừa ngửi thấy tâm hồn liền xao động. Lập tức khí huyết lại dâng trào, chỗ nào đó trên thân thể trở nên không thể khắc chế. Hắn cũng nhịn không được nữa, hung hăng ôm chặt lấy nàng, cất giọng khàn khàn gần như cuồng loạn, hét ầm lên: “Nàng gả cho ta có được không? Không cần gả cho thái tử, cũng đừng gả cho Yến Vương! Nàng làm nữ nhân của ta đi, có được không?”
…
Lúc Tiêu Chính Phong giật mình tỉnh lại, chỉ cảm thấy khắp người đều đầy mồ hôi. Gió đêm không biết từ nơi nào thổi tới, khiến sống lưng hắn lạnh toát.
Hắn đưa tay sờ sờ, thấy trên chăn đệm dính ướt.
Ngón tay cảm giác trơn nhớt, trong lòng hắn hiểu rất rõ, bản thân xảy ra chuyện rồi.
Hắn đã hai mươi bốn tuổi, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau nên chưa từng lấy vợ, bên cạnh cũng không có nữ tử hầu hạ.
Hàng mày dày rậm giống như đao rìu đục khắc của hắn nhíu chặt lại với nhau, ngũ quan rõ ràng khắc sâu vào đêm đen mịt mùng.
Hơi thở chậm rãi mà thô nặng, nghe rõ mồn một.
Một hồi lâu, hắn bỗng giơ tay lên, hung hăng tự tát mình một cái. Cái tát vang dội trong bóng tối, hết sức chói tai.
Hắn tự mắng chính mình. “Tiêu Chính Phong, chỉ mới gặp con gái người ta có một lần mà ngươi đã vướng vào ma chướng, tâm tư của ngươi thật đáng khinh thường.”
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng đứng dậy, khoác vội áo bào, rút bảo kiếm long tuyền ra, đi vào trong viện.
Trăng sáng sao thưa, tiểu viện trầm tĩnh, màn đêm như nước, gió thu nổi lên.
Dáng người Tiêu Chính Phong giống như con chim ưng tráng kiện, nhanh nhẹn mà sắc bén, khí thế bức người.
Kiếm quang lạnh buốt thấu xương, giống như một luồng ánh sáng trắng, vẽ thành những đường cong sắc bén dồn dập trong trời đêm.
Cũng không biết đã qua bao lâu, mảnh trăng nơi chân trời cũng đã biến mất, Tiêu Chính Phong cuối cùng cũng dừng lại, lồng ngực dồn dập phập phồng, mồ hôi sớm đã ướt đẫm quần áo, tấm áo choàng dán chặt vào thân hình rắn chắc của hắn.
Tiêu Chính Phong lặng lẽ vất thanh kiếm lên mặt bàn đá xanh. Lập tức, bàn đá vỡ toác.
Hắn cởi áo, đi thẳng đến cái vại hứng nước trong tiểu viện. Nhấc bổng vại nước lên cao, rồi đổ úp xuống, mặc cho toàn bộ nước lạnh trong vại ào ào đổ lên người.
Trải qua thao luyện vất vả, mồ hôi túa ra lại nghênh tiếp từng đợt nước lạnh thấu xương, băng và lửa cùng lúc khuấy động thân thể Tiêu Chính Phong.
Hắn cắn chặt răng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cứng như một khối đá lạnh, toát nên vẻ thô lỗ.
Lúc này, gã hầu ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động, bèn thò đầu ra nhìn xem là chuyện gì. Kết quả, trông thấy thân hình cao lớn tráng kiện của một gã đàn ông đứng lặng trong sân, toàn thân ướt đẫm giống như một tên cuồng ma.
Y sợ hết cả hồn, đang định lên tiếng gọi, lại nhận ra chính là thiếu gia nhà mình, càng thêm phát kinh.
“Thiếu gia, cậu làm gì vậy?” Hai chân y gần như không đứng vững được nữa, trừng to mắt nơm nớp lo sợ, hỏi.
Tiêu Chính Phong lấy lại tinh thần, thản nhiên quét mắt qua nhìn y.
Chỉ bị nhìn một cái cũng khiến cho gã hầu phải rùng mình.
Kỳ thật khi Tiêu Chính Phong trở về không mang theo người hầu, gã hầu hiện nay do Tiêu phu nhân phái tới.
Y không quen Tiêu Chính Phong, cũng không biết bản tính của hắn, chỉ biết thiếu gia của y là người quen tay giết giặc. Lúc này, bị ánh mắt lạnh lẽo như băng hàn của hắn chiếu tướng, y cảm giác… chết tôi rồi!
Vì vậy, đầu gối mềm nhũn, quỳ xụp xuống, bắt đầu gào khóc thảm thiết. “Thiếu gia, tha mạng. Tiểu nhân không có cố ý, tiểu nhân sai rồi…”
Đến nỗi sai cái gì, y cũng không thể nói rõ được
**********
Hôm đó, Thái tử và Yến Vương ở chơi đến tận khuya mới về.
Thái tử vốn có việc muốn bàn với Cố tể tướng, mà Yến Vương cũng nhìn ra tâm tư của hắn nên cố tình không chịu về trước.
Trong lòng thái tử khó tránh khỏi nảy sinh suy nghĩ bất mãn: Yến Vương ngươi là hàng xóm láng giếng của Cố tể tướng, lúc nào mà chẳng thể xẹt qua xẹt lại. Hôm nay ta mới đến đây, ngươi lại bám riết không tha.
Còn Yến Vương, bởi vì hôm nay vừa bị Cố Yên cự tuyệt, trong lòng vô cùng đau khổ và mất mát, liền cố ý đem toàn bộ ác khí hất lên đầu Thái tử.
Đúng là – Ta không dễ chịu, há có thể để ngươi thư thái!
Vì vậy, khi Cố tể tướng tiễn được hai vị thần giữ cửa này ra về thì trời cũng đã khuya lắm rồi.
Sau đó, ông cho gọi con gái đến nói chuyện.
Ông cười dài nhìn cô con gái phong tư trác tuyệt đang khoan thai đi đến, bỗng cảm thấy nàng cực kỳ giống phu nhân trong lần đầu tiên ông gặp mặt, nhất thời có chút hoảng hốt.
Đợi đến khi A Yên ngồi yên vị, ông mới cười hỏi. “A Yên tuổi không còn nhỏ, cũng nên nghĩ đến hôn nhân đại sự.”
A Yên nghe phụ thân nhắc liền hiểu, nghĩ