Nha hoàn hồi môn của Lý thị là Lý ma ma lệnh cho đám nha hoàn ra ngoài hết rồi đóng chặt cửa phòng cửa sổ, bắt đầu đến bên nhỏ giọng khuyên nhủ Lý thị.
Lúc trước Lý thị gả đi, bởi vì nhà mẹ đẻ không nhiều của cải nên bà chỉ dẫn theo một nha hoàn họ Lý đã theo hầu từ nhỏ, còn lại tất cả những người khác đều là mua mới. Sau khi đến Cố phủ, Cố tể tướng vừa nhìn qua những nha hoàn đó liền thấy không ổn, dần dần cho thay toàn bộ. Cuối cùng, bên cạnh Lý thị chỉ còn lại hai người là San Hô và Mã Não.
Có điều, Lý thị cũng là người tâm tư thận trọng, bình thường chỉ tin tưởng một mình Lý ma ma.
Lúc này, Lý ma ma đang nhỏ giọng khuyên nhủ Lý thị.
“Nô tỳ hiểu vì sao phu nhân tức giận, nhưng phu nhân cũng nên nghĩ theo một chiều hướng khác. Hiện thời Tam tiểu thư đang được lão gia sủng ái, nếu thiếu gia có thể thân thiết với Tam tiểu thư, được Tam tiểu thư yêu thích, đến lúc đó, khi Tam tiểu thư nói chuyện với lão gia mà có nhắc đến thiếu gia, tự nhiên cũng sẽ nói tốt cho cậu ấy.”
Lý thị vẫn không cam lòng, nức nở nói: “Thanh nhi là người nối dõi tông đường duy nhất của Cố gia. Cô ta chỉ là một con nhóc, cho dù bây giờ được sủng ái thì sao, có thể lớn hơn trời ư? Cùng lắm thì tương lai khi gả đi sẽ được cho thêm một chút đồ cưới mà thôi! Tại sao lão gia lại vì nha đầu đó mà làm đến nông nỗi này, chẳng thèm chừa lại cho ta một chút thể diện nào.”
Lý ma ma lại lắc đầu. “Phu nhân, ta chỉ nói hai chuyện, phu nhân cẩn thận ngẫm lại mà xem nhé.”
Lý thị cầm khăn gấm lau nước mắt nước mũi, đôi mắt phiếm hồng nhìn Lý ma ma đầy vẻ khó hiểu.
Lý ma ma nói. “Chuyện thứ nhất, năm ngoái Nhị tiểu thư định hôn sự. Đồ cưới của Nhị tiểu thư vốn được định mức là bao nhiêu? Về sau lại vì chuyện gì mà mua thêm mấy phần nữa? Chuyện thứ hai, ngày xưa lão gia nhà chúng ta, làm thế nào phú quý đến nay?”
Lý thị vừa rơi lệ vừa nói.
“Đồ cưới của Nhị tiểu thư, là do sau đó Tam tiểu thư nói chuyện với lão gia, lão gia mới đồng ý cho mang thêm vài thứ. Còn chuyện lão gia ngày đó, là vì…”
Lý thị cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy rõ không còn ai khác mới hạ giọng nói tiếp.
“Ngày xưa lão gia chỉ là một tú tài nghèo khổ, sau thi đậu trạng nguyên, được mẫu thân của Tam tiểu thư năm đó là đại tiểu thư Hà gia nhìn trúng, bắt về ở rể. Cố lão gia được nhạc phụ đề bạt, một bước lên mây, quan lộ thênh thang. Lão gia Hà gia không có con trai nối dõi, cả gia nghiệp to lớn đều để lại cho đại tiểu thư Hà gia làm của hồi môn.”
Chuyện xưa tích cũ này, Lý thị đương nhiên biết rõ, có điều, bà lại đần độn u mê, chưa từng ngẫm nghĩ. Bây giờ được Lý ma ma nhắc nhở, nhưng bà vẫn chưa sáng tỏ.
“Lão gia làm quan nhiều năm, đương nhiên cũng tích lũy được không ít gia tài. Bây giờ nếu nói gia sản trong phủ đều là nhờ có lão gia tích góp từng chút trong nhiều năm qua, cũng không có gì quá đáng?”
Lý ma ma nghe xong lại lắc đầu. “Phu nhân, ta nghĩ không hẳn thế đâu. Những năm qua, tuy nói phu nhân là người phụ trách quản lý cái nhà này, nhưng khế ước khế đất trong nhà, phu nhân đã từng nhìn thấy chưa?”
Lý thị ngẫm nghỉ một phen, bỗng nhiên lĩnh ngộ được điều gì, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, không dám tin nhìn Lý ma ma. “Cái này, chẳng lẽ, lão gia thật sự giống như lời đồn?”
Lý ma ma cẩn thận gật đầu. “Theo nô tỳ thấy, chuyện đúng là như vậy. Ngày đó tất cả gia sản của Hà gia đều để lại hết cho người con gái duy nhất. Về sau, Cố phu nhân qua đời, toàn bộ những thứ đó đều giao cả về tay lão gia. Nô tỳ thấy, lão gia âm thầm cất giấu, chính là muốn giữ lại làm của hồi môn cho Tam tiểu thư. Lão gia chúng ta là người trọng tình trọng nghĩa. Cố phu nhân mất đã nhiều năm, ông vẫn nhớ mãi không quên. Bây giờ lại luôn xem Tam tiểu thư như bảo bối châu ngọc. Của chìm của nổi của Hà gia, cả một gia sản không biết bao nhiêu vàng bạc, sợ rằng đều muốn truyền lại cho Tam tiểu thư.”
Lý thị trợn to hai mắt, ngồi lặng thật lâu, trong đôi mắt lại từ từ chảy ra hai dòng lệ.
“Vậy còn Thanh nhi thì sao đây, chẳng lẽ lão gia không nhớ đến cốt nhục thân sinh của ông ta hay sao?”
Lý ma ma cau mày nói: “Lão gia đương nhiên là nhớ, đương nhiên sẽ không thiếu phần của thiếu gia, nhưng chưa biết chắc được là bao nhiêu.”
Lý thị tự nhiên hiểu được lời nói của Lý ma ma. Tất cả gia sản của Hà gia năm đó, lão gia sẽ truyền lại hết cho Cố Yên, không chia cho con trai bà nửa phần.
Bà lấy khăn dặm nước mắt, nói: “Ý của ngươi là, muốn ta từ nay về sau nịnh bợ Cố Yên?”
Lý ma ma gật đầu. “Chính là đạo lý này. Nếu thiếu gia có thể thân thiết với Tam tiểu thư, tương lai đương nhiên chỗ tốt sẽ không thiếu phần cậu ấy. Không nhìn đâu xa, chỉ cần xem đồ cưới của Nhị tiểu thư là biết.”
Tam tiểu thư không phải là người nhỏ mọn, thoạt nhìn cũng không phải là người sẽ bạc đãi đệ đệ của mình.
Lý thị nghe Lý ma ma khuyên xong, từ từ hiểu được, đè nén chua xót trong lòng, gật đầu nói. “Ngươi nói rất đúng. Bình thường ta và Thanh Nhi vốn không được lão gia yêu thích. Hiện thời phân tích kỹ càng, đúng là phải nịnh bợ Cố Yên kia mới được.”
Lý ma ma cười nói. “Theo ý nô tỳ, vốn nên như thế. Như vậy, trong lòng lão gia mới cảm thấy vui vẻ.”
Từ đó về sau, Lý thị đè nén bất mãn, bắt đầu chủ động cho Cố Thanh thường xuyên qua lại chỗ Cố Yên, lời nói cư xử với Cố Yên cũng dịu dàng từ ái hơn rất nhiều. Chuyện này đương nhiên được Cố Yên chú ý. Nàng cũng không suy xét xem là thật hay giả. Lý thị không tạo thêm thị phi nữa, chính là một chuyện tốt.
Còn Cố tể tướng, trông thấy gia đình yên ổn, tâm tư cũng bình thản hơn nhiều.
**********
Kể từ sau đêm đó, Tiêu Chính Phong vẫn luôn đờ đẫn căng thẳng. Thế cho nên, gã hầu bên cạnh Tiêu Chính Phong luôn phập phồng lo sợ, nghe nói buổi tối còn mơ thấy ác mộng.
Mãi cho đến một ngày, Đại phu nhân của Tiêu gia, cũng chính là bá mẫu của Tiêu Chính Phong đến, cười dài nhìn hắn mà nói.
“Chính Phong, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, lần này trở về Yến Kinh, ta cũng nên sắp xếp cho con một buổi xem mắt