Tiêu Chính Phong mặt vẫn không đổi sắc, bình thản nói: “Đây không phải mồ hôi.”
Hắn nghiêm trang. “Sương mù dày đặc, đọng lại thành nước mà thôi.”
Khóe môi A Yên nhúc nhích, buồn cười lắm nhưng vẫn cố nhịn.
Tiêu Chính Phong vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, hiện thời trông thấy ánh mắt sóng sánh ánh nước của nàng sáng lên, khóe môi cong cong càng thêm quyến rũ động tình, bèn nói: “Nếu tiểu thư muốn cười, thì cứ cười đi.”
A Yên nghe xong cảm thấy rất thư thái, tất cả những tâm sự u sầu lúc nãy đều bay biến đi mất. Thật ra, nói cho cùng, kể từ khi trọng sinh đến nay, nàng vẫn luôn âm thầm trăn trở tính toán, chỉ mong sao mình và người thân xung quanh không phải chịu cảnh biệt ly đau khổ như kiếp trước, nhìn như thoải mái, kỳ thật trong lòng lại rối như tờ vò.
Ở bên cạnh một người thiết thực thẳng thắn như Tiêu Chính Phong, nàng cảm thấy rất an tâm, rất thoải mái.
Nhớ đến tình cảnh dọc đường, đột nhiên nhịn không được, nàng hỏi. “Tiêu Tướng quân, hôm nay ở trên đường có gặp Nhị thiếu gia và Tôn thiếu gia của Tấn Giang Hầu phủ, lúc ấy ta đã kiên quyết từ chối không cho Tôn thiếu gia lên xe ngồi cùng. Không biết Tiêu tướng quân suy nghĩ thế nào, có cảm thấy ta đã quá mức nhẫn tâm?”
Tiêu Chính Phong suy nghĩ một lát rồi mới trả lời. “Tiêu mỗ không nghĩ tiểu thư nhẫn tâm, chỉ nghĩ đơn giản là, nếu tiểu thư đã muốn cự tuyệt, ắt hẳn phải có đạo lý và suy tính của mình.”
Thật ra hắn muốn nói, một tiểu thư huệ chất lan tâm như nàng, sao có thể từ chối không làm những chuyện nên làm? Cho nên, nàng làm như vậy, nhất định là đúng.
A Yên nghe hắn nói vậy, khóe môi vẽ thành một đường cong tuyệt mỹ, khẽ cười nói. “Thật ra, nói cho cùng cũng là nhờ có Tiêu tướng quân. Hôm nay nếu không phải Tiêu tướng quân sửa giúp xe ngựa kịp thời, sợ là chuyện này sẽ khiến mọi người bối rối mất vui.”
Tiêu Chính Phong thấy nàng cười thì mừng lắm, khuôn mặt cương nghị lập tức cũng giãn ra, cười theo, đôi mắt ngập tràn ấm áp. Lại nhịn không được, mềm giọng nói. “Tiểu thư vui là được rồi.”
A Yên sóng mắt lưu chuyển, bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ nhàng mím môi, thấp giọng nói. “Ngươi, ngươi vươn tay ra, được không?”
Tiêu Chính Phong không hiểu thế nào, nhưng hắn cũng không hỏi gì, chỉ nghe theo lời đề nghị của nàng, vươn hai cánh tay chắc khỏe ra trước mặt nàng.
A Yên cúi đầu nhìn, trông thấy bàn tay của hắn không biết to lớn hơn bàn tay mảnh mai nhỏ bé của mình bao nhiêu lần. Bàn tay hắn thô ráp, đường chỉ tay rõ ràng, thoạt nhìn rõ ràng không có vết thương.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói. “Không ngờ Tiêu tướng quân dùng tay không tu sửa bánh xe, lại không bị thương chút nào.”
Tiêu Chính Phong giờ mới hiểu, thì ra nàng nhìn thấy mình dùng tay không bẻ gập thanh thép nên cho rằng mình sẽ bị thương, muốn kiểm tra.
Nhất thời cổ họng hắn nóng lên, giọng nói càng trở nên thô cát và trầm thấp. “Đạ ta tiểu thư đã quan tâm. Tiêu mỗ không hề bị thương. Đối với Tiêu mỗ, việc đó cũng bình thường thôi.”
A Yên than nhẹ. “Ngươi ở bên ngoài chắc cũng nghe được, nha hoàn của ta quỳ trong xe một nén nhang, đầu gối đã bị sưng không nhẹ.”
Tiêu Chính Phong gật đầu, nhìn qua đôi vai mảnh mai run rẩy của nàng. “Ừm.”
A Yên cười nói. “Đa tạ linh dược của tướng quân. Ta phải quay về mang thuốc cho cô ta dùng, giúp cô ta giảm bớt đau đớn.”
Trong lòng Tiêu Chính Phong lập tức dâng lên cảm giác mất mát, càng ngày càng đậm. Hắn rất muốn nàng ở lại thêm chút nữa, để hắn có thể nói chuyện với nàng, cho dù không nói gì, chỉ đứng đây nhìn nàng thôi, hắn cũng đã thỏa mãn lắm rồi.
Nhưng hắn không có lý do gì để giữ nàng ở lại.
Hắn đành gật đầu, rồi nhìn nàng rời đi mỗi lúc một xa. Dáng người mảnh mai tha thướt, vòng eo thon thả mềm mại cứ thế xa dần.
Đột nhiên, hắn nhớ đến một chuyện, lập tức cảm thấy mình thật ngốc, vội vàng cởi áo khoác xuống, gấp gáp đuổi theo.
“Cố tiểu thư, hôm nay sương mù trắng trời, trong núi rất lạnh. Nàng khoác áo này vào, không lại cảm lạnh.”
Tuy thời nay đã không còn cố chấp những tập tục xưa cũ, nhưng nếu nàng tùy tiện mặc áo bào của nam tử xa lạ trở về phòng, chắc hẳn sẽ là chuyện kinh thế hãi tục.
Tiêu Chính Phong cũng ý thức được như vậy không ổn, nhưng lại nghiêm túc nói. “Việc gấp phải tùy cơ ứng biến, nếu tiểu thư bị cảm lạnh thật, vậy không tốt chút nào.”
A Yên nghĩ thấy cũng đúng, lập tức nhận lấy khoác lên người, gật đầu cười nói. “Đạ tạ Tiêu tướng quân.”
Tiêu Chính Phong lại một lần nữa, ngây ngốc nhìn A Yên thướt tha mà đi.
Hình thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng dường như bị bao trọn trong chiếc áo bào của hắn, phủ xuống tận chân.
Cổ áo nhẹ nhàng khoác quanh cái gáy trắng nõn xinh đẹp, dập dềnh theo bước chân nàng.
Áo bào ấy, vừa rồi còn khoác trên người hắn, dán chặt lên cổ hắn, da thịt hắn.
Toàn thân Tiêu Chính Phong bắt đầu căng thẳng, nóng ran lên. Cứ nghĩ đến chuyện hắn và nàng thông qua áo bào gián tiếp thân cận, hắn gần như không thể khống chế bản thân được nữa.
Hắn cứ như vậy, toàn thân cứng ngắc khuôn mặt thẫn thờ, trở về thiện phòng. Trong đầu không ngừng hồi tưởng hình ảnh nàng mặc áo khoác của mình.
Mãi cho đến khi ngồi vào bàn, uống một ngụm trà, hắn đột nhiên mới nhớ ra.
Mình đúng thật là ngốc mà!
Vì sao trước khi đi lấy thuốc không biết đường khoác áo cho nàng, để mặc nàng đứng đợi dưới trời sương suốt nửa nén nhang!
Thật ra, hắn có một người bạn ẩn cư trong một ngôi nhà tranh dưới chân núi. Hàng ngày y thường xuyên lên núi đi săn, đốn củi, khó tránh khỏi bị trầy da xây sát, trong nhà đương nhiên luôn chuẩn bị sẵn đủ loại thuốc chữa thương. Vừa rồi hắn thi triển khinh công, vội vàng xuống núi một chuyến, vất vả thúc ép người bạn kia lấy thuốc cho hắn, lại cầm thuốc chạy vội lên núi.
Cũng chính vì thế mà toàn thân hắn mới đổ đầy mồ hôi.
Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu lo lắng. Áo khoác của hắn đã dính đầy mồ hôi, nếu để nàng ngửi thấy, chẳng phải sẽ đâm ra ghét bỏ?
Lập tức, mặt đỏ đến tận mang tai.
**********
Lục Khinh chờ mòn mỏi vẫn không thấy tiểu thư trở lại, cũng hơi lo lắng. Vừa lúc ca ca Lam Đình đến, nàng liền báo lại với y.
Lam Đình đương nhiên cũng lo lắng, lập tức sai người đi tìm xung quanh thiền viện. Vì đầu gối sưng đau, Lục Khinh phải ngồi lại nghỉ ngơi. Nhưng tình cảnh này khiến nàng luôn cảm thấy bất an, bèn miễn cưỡng nén đau, đòi theo Lam Đình cùng nhau tìm kiếm.
Đúng lúc này, mây mù đột nhiên bay đến che phủ cả bầu trời chùa Đại tướng quốc, trong khoảng thời gian ngắn không thấy tản đi. Tầm nhìn của mọi người bị hạn chế trong vòng mười trượng, việc tìm kiếm liền gặp khó khăn.
Lục Khinh càng thêm sốt ruột. Nhớ lại hôm nay tiểu thư tuy trách mắng, nhưng sau lại ôn tồn bắt chuyện, chỉ vì trong lòng nàng cảm thấy oan ức, cố tỏ vẻ quật cường không thèm lên tiếng, bây giờ áy náy vạn phần. Gió thu bất chợt thổi đến, nàng bắt đầu thấm lạnh. Lại nhớ lúc tiểu thư ra ngoài chỉ mặc một chiếc váy dài màu xám tro, không đủ giữ ấm, nàng lo lắng đến phát khóc.
“Ca ca, nếu không tìm được tiểu thư thì phải làm sao đây? Hay là chúng ta báo cho Thái tử điện hạ và Trụ trì đại nhân biết, sai thêm người đi tìm?”
Lam Đình có vẻ chững chạc hơn hẳn, nghe thế thì cau mày. “Tiểu thư xưa nay làm việc luôn có chừng mực. Hôm nay Thái tử điện hạ cùng tiểu thư đến đây dâng hương, nơi này đã được canh gác nghiêm ngặt, người ngoài không thể muốn vào là vào được. Trong chùa cũng không phải là nơi xô bồ. Tiểu thư ra ngoài cũng mới hơn một nén nhang, có lẽ vì mải mê ngắm cảnh mà quên mất thời gian. Bây giờ nếu ta và muội kinh động đến Thái tử, lại không phải là chuyện tốt.”
Còn có một câu hắn giữ lại không nói với muội muội. Đó chính là, Thái tử điện hạ hiển nhiên có ý với tiểu thư nhà mình, còn tiểu thư rõ ràng đang có ý tránh né. Bây giờ kêu Thái tử đi tìm tiểu thư, nếu thật không có chuyện gì, ngược lại sẽ là chuyện bé xé ra to, e rằng sẽ khiến tiểu thư phật ý.
Lục Khinh lau vội nước mắt, nghẹn ngào nói. “Ca ca, muội chỉ sợ tiểu thư xảy ra chuyện thôi. Nếu thật sự có chuyện, muội cũng không muốn về nữa đâu.”
Lam Đình nghe thế càng bất đắc dĩ. “Chuyện hôm nay, ta cũng định tìm lúc rảnh rỗi nói chuyện với muội. Lúc ấy tiểu thư đang cùng Thái tử điện hạ và Tiêu tướng quân nói chuyện, ở đâu đến phiên muội chen miệng vào? Tiểu thư nếu đã nói thế, đương nhiên là có suy nghĩ và tính toán riêng. Muội chỉ là một nha hoàn, lại dám to gan lắm miệng. Xưa nay tiểu thư tốt bụng, lại nuông chiều muội quá mức, giờ xem, muội coi trời bằng vung rồi. Đừng nói tiểu thư phạt muội quỳ một nén nhang, cho dù là quỳ một ngày một đêm, rồi đem bán muội ra ngoài, cũng là đáng đời!”
Lam Đình chỉ có một người em gái, từ trước đến nay cũng vô cùng yêu chiều. Bây giờ răn đe nặng lời như vậy, thật ra là vì đã nhận ra muội muội của mình có chút không hiểu quy củ, sợ sau này nó sẽ chuốc lấy tai họa.
Lục Khinh cũng đã biết mình không đúng, chỉ là da mặt mỏng tính lại bướng, thẹn không chịu thừa nhận sai lầm mà thôi. Bây giờ không thấy tiểu thư, nàng là người lo lắng hơn ai hết. Lại bị ca ca trách cứ, lập tức xấu hổ vạn phần, cắn môi nói. “Ca ca dạy rất phải, quả thật là muội không đúng. Muội biết sai rồi.”
Lam Đình thở dài, ánh mắt dịu hẳn, yêu thường xoa đầu vuốt tóc nàng. “Đi tìm tiểu thư quan trọng hơn.”
Đang nói vậy, mấy gã hầu vừa nãy bủa đi khắp nơi tìm kiếm đã vui vẻ chạy đến bẩm báo. “Lam gia, tiểu thư đã về.”
Trong màn sương mù, một cô gái mặc váy dài màu xám tro đang khoan thai thướt tha đi đến, trên người nàng còn khoác một tấm áo bào màu đen rộng thùng thình của nam tử, trông có chút quỷ dị.
Lam Đình thoáng nhíu mày, vội vàng tiến lên trước hỏi. “Tiểu thư, vừa rồi đã đi đâu?”
Lục Khinh cũng nhìn ra áo bào nam nhân khoác trên người tiểu thư, vội vàng chạy đến, vừa kéo cánh tay A Yên vừa nói. “Tiểu thư, lâu quá không thấy cô về, Lục Khinh lo lắng muốn chết.”
A Yên thấy Lục Khinh rơm rớm nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đầy lo lắng, nàng xưa nay luôn xem Lục Khinh như muội muội thân yêu của mình, lập tức nhịn không được, đưa tay ra nựng hai má cô.
“Nha đầu ngốc, khóc cái gì chứ. Vừa rồi ta đi tìm bình thuốc về cho ngươi. Mới chỉ có một lát thôi mà, ngươi tưởng ta bị bắt cóc hay sao?”
Nói xong liền đưa bình thuốc bạch ngọc cho Lục Khinh, còn dặn thêm. “Mau về xoa thuốc đi.”
Lam Đình hộ tống A Yên về phòng. Trước khi rời đi, hắn nhìn áo bào đen trên người tiểu thư, muốn nói lại thôi. Hắn suy nghĩ một phen, cuối cùng cũng nhận ra, hình như đây là áo bào sáng nay Tiêu tướng quân vừa mặc.
Nhớ lại tình cảnh ban ngày, hắn không khỏi nhíu mày.
A Yên dường như không nhận ra điều gì, cười hỏi Lam Đình. “Sao vậy, còn có chuyện gì ư?”
Lam Đình biết rõ nàng không muốn nói, lấy thân phận của mình cũng không tiện nhắc đến, đành lắc đầu nói. “Mệt mỏi đã nửa ngày, bây giờ trong chùa đang có sương mù dày đặc, tiểu thư nên ở lại trong phòng nghỉ ngơi.”
Lại quay sang dặn dò Lục Khinh. “Muội phải hầu hạ tiểu thư, không được phép đi lung tung.”
Lục Khinh vội vàng thưa vâng.
Lam Đình đi ra ngoài, A Yên nhìn theo, nhướn mày cười khẽ. “Ca ca của ngươi, ngoài sáng thì nói ngươi, nhưng trong tối thì rõ ràng là đang nói cho ta nghe.”
Nhưng nàng không hề buồn bực, ngược lại còn cảm thấy ấm áp. Lam Đình này, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đôi khi nàng cũng quên mất hắn chỉ là đầy tớ, mà cảm giác hắn như ca ca của mình vậy. Bây giờ ra khỏi nhà, không có phụ thân bên cạnh, trong lòng hắn có lẽ cũng tự cho mình là huynh trưởng, có trách nhiệm phải lo lắng cho nàng.
Quay đầu nhìn Lục Khinh đang ngồi cúi đầu, giống như một đứa trẻ vừa phạm lỗi, nàng cười nói. “Ngươi lên giường ngồi đi, vén váy lên, ta muốn kiểm tra chân của ngươi.”
Lục Khinh ngoan ngoãn ngồi lên giường, vén váy lên trên gối. Quả nhiên, đầu gối đã bị sưng đỏ, còn hơi tím xanh.
A Yên trong thấy, vô cùng đau lòng, thở dài. “Để ta bôi thuốc.”
Nói xong, cầm bình bạch ngọc đổ một ít thuốc ra tay. Thuốc có màu đỏ bột phấn, cũng không biết được chế từ dược liệu gì, thoang thoảng hương thơm.
Nàng bôi thuốc lên đầu gối Lục Khinh, nhẹ nhàng xoa đều.
Lục Khinh chớp mắt, nhìn tiểu thư xức thuốc cho mình, cảm động không thôi, cắn môi áy náy. “Tiểu thư, thật ra em đã muốn nói từ lâu, hôm nay quả thật là em không đúng. Tiểu thư dạy dỗ rất phải, sau này em sẽ không tái phạm nữa.”
A Yên cẩn thận bôi thuốc xong rồi giúp cô ta kéo ống váy xuống, thở dài nói. “Ngươi đó, lúc nào cũng bộp chộp như trẻ con vậy. Sau này phải nhớ cho thật kỹ, lúc không có người, ta và ngươi là tỷ muội, mọi chuyện ta đều có thể tùy ngươi. Nhưng ở trước mặt người khác, không được phép như thế.”
Lục Khinh nhìn dáng tươi cười hiền hòa của tiểu thư, mơ hồ mang theo vài phần sủng ái giống như chị ruột của mình, càng cảm động càng áy náy, cầm lòng không được òa khóc, nhào vào lòng A Yên, nức nở nói: “Tiểu thư… em biết sai rồi…trước kia cô sủng ái em như vậy… mới để cho em không biết tốt xấu… Đều là lỗi của em…”
A Yên thấy nàng như vậy, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, vội vàng dỗ dành nàng. Chủ tớ hai ngươi ngồi trên giường tỉ tê nói chuyện rất lâu.
Lục Khinh cũng hỏi lý lịch của áo bào A Yên mang về. A Yên cầm lấy áo bào, nhè nhẹ vỗ về, cười nhạt nói. “Cái này là của Tiêu tướng quân. Hắn thấy ta quần áo đơn bạc, liền đưa cho ta khoác vào. Lát nữa ngươi mang đi giặt, ngày mai trả lại cho hắn.”
Trong lúc vỗ về, thoang thoảng cũng ngửi thấy mùi mồ hôi, nhưng lại không làm cho người ta chán ghét, ngược lại có một loại hơi thở thuần hậu thiết thực.
Nàng than nhẹ một tiếng, buông áo giao cho Lục Khinh mang đi giặt.
Sau khi tắm xong, A Yên tự mình mang áo bào đặt ở trước lò hong khô, nghĩ ngày mai chắc sẽ hong xong, vừa vặn có thể trả lại cho hắn. Hắn ra ngoài, cũng không thấy mang theo hành lý, chắc sẽ không có gì để tắm rửa thay đồ.
Dầu sao cũng là tướng quân tứ phẩm, không khoác áo bào, trông sẽ mất hẳn oai phong.
Trời cũng sắp tối, A Yên ngồi trước cửa sổ sao chép kinh phật. Bỗng Lam Đình đến bẩm báo, Thái tử điện hạ muốn qua gặp nàng.
A Yên lấy làm lạ, nhíu mày hỏi. “Lúc này, hắn đến làm gì?”
Lam Đình nhướn mi nhìn tiểu thư, đáp. “Ta nghe mấy gã hầu bên ngoài nói, vừa rồi trong cung phái người đến chùa đưa tin cho Thái tử. Có lẽ trong cung có chuyện, ngài ấy muốn trở về, mới đến hỏi ý tiểu thư thế nào.”
A Yên nói: “Vậy để hắn vào đi.”
Lam Đình thưa vâng, ra ngoài truyền lời.
A Yên nhìn qua áo bào bên bếp lò, suy nghĩ một chút, liền thu áo lại, ra lệnh cho Lục Khinh. “Mau mau cất đi, đừng để Thái tử điện hạ trông thấy.”
Lục Khinh gật đầu, mím môi cười. “Em biết rồi.”
Sáng giờ khóc sưng cả mắt, hiện thời cười một tiếng, đôi mắt sáng lên, mí mắt sưng đỏ cũng tỏa sáng.
A Yên thấy vậy, không khỏi buồn cười. “Trông ngươi thật ranh mãnh.”
Lam Đình dẫn Thái tử vào, đang muốn đi ra ngoài lại nghe A Yên căn dặn: “Lam Đình, ngươi chuyển bếp lò kia qua chỗ cửa sổ đi.”
Lam đình sừng sờ, nhưng hắn vẫn rất nhạy bén, lập tức hiểu ra tiểu thư không muốn một mình ở lại với Thái tử, vì vậy thưa vâng, lặng lẽ khoan thai đi qua dọn dẹp bếp lò.
Thái tử vốn muốn nói chuyện riêng với A Yên, nay trong có Lục Khinh, ngoài có Lam Đình, hắn không tiện mở miệng. Mấp máy môi một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một câu:
“A Yên, vừa rồi trong cung truyền tin đến, mẫu hậu ta đột nhiên ngã bệnh. Ta phải hồi cung gấp, không thể tiếp tục cùng nàng.”
A Yên rũ mắt xuống, nhạt nói. “Hoàng hậu nương nương lâm bệnh, Thái tử phận làm con, đương nhiên nên hồi cung hầu hạ bên giường, làm trọn đạo hiếu. Theo lý, A Yên cũng nên tiến cung thăm hỏi Hoàng hậu nương nương, bất đắc dĩ hôm nay lại đúng là ngày giỗ của mẹ, A Yên vốn phải ở lại trong chùa ăn chay ba ngày. Chỉ có thể đợi ba ngày sau, tiến cung thăm Hoàng hậu nương nương.”
Thái tử chăm chú nhìn A Yên, thấy nàng mặt mày lạnh nhạt tựa như hoa lan trong u cốc, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Đã định sẽ dành trọn ba ngày này cho nàng, không ngờ lại xảy ra chuyện, thật sự là thần xui quỷ khiến!
Hắn lưu luyến nhìn dung nhan tuyệt sắc, không sao đành lòng bỏ nàng mà về. Một lúc sau, bất đắc dĩ nói. “Ta, sau khi ta trở về, đợi bệnh tình của mẫu hậu thuyên giảm, sẽ đến nói chuyện với nàng.”
Nói chuyện gì, hắn khó mà nói được, bởi vì Lam Đình đang ở bên cạnh đẩy bếp lò, trông có vẻ vô cùng gắng sức.
Lục Khinh bỗng đi lên dâng trà.
Hắn tự nhiên cảm thấy, giờ khắc này, mình giống như kẻ đi ăn vụng vậy.
A Yên rũ mắt không nó, mặt mày hờ hững.
Thái tử thấy vậy chỉ đành thở dài, nín nhịn nỗi lòng, nói lời cáo biệt. “A Yên, ta đi trước.”
Đợi Thái tử ra ngoài, A Yên nhìn qua Lam Đình, thấy trường sam màu bạc của hắn đã lấm tấm mồ hôi, trông vô cùng chật vật buồn cười.
Lục Khinh thấy ca ca như vậy cũng không nhịn được, phì cười.
Lam Đình biết thân biết phận. “Bếp lò này quá nặng, Lam Đình bất tài, khiêng