Cuối cùng Tiêu Chính Phong cũng có thể rời khỏi nhà, liền cưỡi ngựa chạy đến phủ Tề Vương.
Đại Chiêu từ trước đến nay trọng văn khinh võ, vốn có nhiều khinh thị và phòng bị đối với võ tướng. Phàm là quan võ từ ngũ phẩm trở lên đều không thể nhậm chức cố định ở nơi nào quá ba năm. Tiêu Chính Phong trước đã đóng quân ở biên quan Vân Thành đã ba năm, giờ đã thắng trận trở về, lại là Vệ tướng quân tứ phẩm, tương lai được điều đến nơi nào giờ sẽ cần phải định lại.
Nên hắn muốn đến chỗ Tề Vương nghe ngóng tình hình trước. Đến nơi đã thấy đồng nghiệp tốt Thành Huy cũng vừa đến, vì vậy cùng nhau đi vào.
Lúc này, con gái của Tề Vương – tiểu quận chúa A Liễu mới chưa đầy chín tuổi, được ma ma ôm đến chơi bên cạnh Tề Vương. Tiểu quận chúa A Liễu trắng nõn mũm mĩm rất đáng yêu, đang chu cái miệng nhỏ nhắn non nớt ra nói chuyện với Tề Vương.
Tề Vương thấy Tiêu Chính Phong và Thành Huy cùng đến, liền sai ma ma ôm tiểu quận chúa đi, ai ngờ tiểu quận chúa không muốn, cứ làm nũng đòi ở lại.
Tề Vương lập tức trầm mặt, tiểu quận chúa mặc dù cực kỳ không thích cũng đành phải rời đi, còn quyệt miệng, xì Tiêu Chính Phong một cái.
Thành Huy và Tiêu Chính Phong thấy vậy, ngược lại cảm thấy đứa bé này hết sức thú vị.
Tề Vương cũng cười. “Vương phi vào cửa mười năm mới chỉ sinh được một đứa, bình thường hết sức cưng chiều, lâu ngày mới thành ra bộ dạng như thế.” Vừa nói vừa lắc đầu.
Tề Vương sai người bày rượu thịt lên, cùng Tiêu Chính Phong và Thành Huy vừa nâng cốc vừa trò chuyện.
Rượu qua được ba vòng chén nhỏ, mọi người mới nói đến chính sự. Tề Vương nhíu mày nói:
“Hiện thời thế cục trong triều khó mà nói được, Uy Vũ đại tướng quân cũng đang bận rộn. Mấy ngày trước ta đã hỏi chủ sự của bộ Binh, hắn chỉ nói sớ nhậm chức của các ngươi còn đang dừng ở chỗ Uy Vũ đại tướng quân, chưa được duyệt tiếp lên trên.”
Kỳ thật Đại Chiêu đã trải qua ba đời nữ hoàng, lại trải qua các loại cải cách của các vị tiên đế, so với tiền triều đã khác rất nhiều. Trong triều nay có ba chức quan to Uy Vũ đại tướng quân, Tả thừa tướng, Hữu thừa tướng, cũng có lục bộ là Hình bộ, Lại bộ, Binh bộ, Hình bộ, Hộ bộ và bộ Công.
Trong đó, Tả thừa tướng và Hữu thừa tướng kiềm chế lẫn nhau, cùng nhau hiệp trợ Thiên tử quản lý triều chính. Còn Uy Vũ đại tướng quân kiêm nhiệm Bộ binh đại tư mã, phụ trách quản lý quyền lực của bộ Binh.
Bởi vì triều đình trọng văn khinh võ, nên cũng có nhiều chính sách nhằm kềm chế quyền lực của bộ Binh. Tuy nói Uy Vũ đại tướng quân ngang quyền ngang chức với hai vị thừa tướng, nhưng phàm là văn thư nhậm trạng của bộ Binh đều phải có được sự phê duyệt của hai vị thừa tướng mới có thể ban hành.
Mà Tả, Hữu thừa tướng lại phải xem ai mạnh ai yếu. Hai người đó không phải gió đông thổi bạt gió Tây thì cũng là gió Tây áp đảo gió Đông. Hiện nay vì Cố Tề Tu thủ đoạn cao siêu, còn Hữu thừa tướng Mông Duệ Đông vì trời sinh tính thẳng mà gây thù khắp nơi. Cho nên trong triều hiện nay có thể nói là, có Tả thừa tướng Cố Tề Tu chứ không biết Mông Duệ Đông là ai.
Nói chi đến Uy Vũ đại tướng quân, cũng chỉ là hữu danh vô thực. Từ chuyện lớn như quyết sách dụng binh, hay chuyện nhỏ như chế tạo quân giới, lúc nào cũng phải trình qua Tả, Hữu thừa tướng phê duyệt, đầy đủ chữ ký mới có thể ban hành ra ngoài, thật sự khổ không thể tả.
Nghe nói như thế, Tiêu Chính Phong khó chịu nuốt một ngụm rượu, không nói gì nữa.
Hiện thời chuyện trong triều, đoán chừng mọi người đều đã nghe nói. Hoàng hậu bệnh nặng, Thái tự chạy chữa khắp nơi, còn Hoàng quý phi lại ở bên cạnh rục rịch không yên. Nhân mã trong triều cơ hồ đã bị Thái tử và Yến Vương lôi kéo về hai phe, rối rít xếp hàng.
Vào thời điểm mấu chốt này, sớ tâu nhậm chức của bộ Binh bị giam cũng là điều dễ hiểu. Những kẻ như bọn họ, không ai biết được tình huống của mấy vị đương quyền sẽ như thế nào.
Thành Huy giương mắt nhìn Tề Vương, không khỏi có chút chua xót thay y. Đều được sinh cùng một cha, hai người kia đang vén tay áo lên vì ngôi vị thái tử, một vì bảo vệ chiến công, một đi cướp đoạt cơm canh của người khác. Chỉ có Tề Vương là âm thầm lặng lẽ, chẳng một ai tương trợ, ngay cả việc hỏi thăm chút tin tức cũng không ai giúp.
Quả là hổ lạc vào đất ruộng bị chó nhà bắt nạt.
Tề Vương vẫn uống rượu, mặt không chút đổi sắc, cũng không nói một lời.
Tiêu Chính Phong bỗng nhiên cười vang, “Nếu tấu sớ nhậm chức được phê duyệt ban hành, huynh đệ chúng ta e rằng sẽ bị điều đi các nơi, đường ai nấy bước. Hiện thời chậm chạp không ký, chúng ta lại vừa vặn có thể tụ họp cùng nhau, nâng cốc nói cười.”
Thành Huy liếc hắn một cái. “Ngươi nghĩ cũng thoáng quá nhỉ.”
Tề Vương cũng nở nụ cười, nói: “Chính Phong nói đúng.”
Không khí nhất thời dịu xuống, Tề Vương liền hỏi. “Mấy ngày nay không gặp ngươi, thế nào? Sao ta nghe nói ngươi đến chùa Đại tướng quốc?”
Tiêu Chính Phong không ngờ tin tức lại đi nhanh như vậy, đành phải thừa nhận. “Phải.”
Ánh mắt Tề Vương đầy về suy xét, nhàn nhạt nhìn Tiêu Chính Phong. “Là vì tiểu thư Cố gia?”
Tiêu Chính Phong bị khám phá tâm sự, gương mặt kiên nghị bỗng chốc ửng hồng. Hắn nâng chén rượu lên yên lặng uống cạn, cũng không nói lời gì.
Tề Vương vừa nhìn tình cảnh đã biết không được viên mãn rồi.
Y không khỏi nở nụ cười. “Nói cho cùng, ngươi cũng đã hai mươi bốn, cũng đến lúc nên thành thân.”
Tề Vương là con trưởng của Vĩnh Hòa Đế, năm nay đã hai mươi bảy tuổi. Y lớn hơn Tiêu Chính Phong ba tuổi mà Tề Vương phi đã vào cửa được mười năm.
Chuyện ai cũng đã biết nên Tiêu Chính Phong đành thẳng thắn, nụ cười có vài phần thương lãnh, mang theo chút men say. “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Với lại, dòng dõi gia tộc của nàng, ta trèo cao cũng không với đến được.”
Tề Vương nghe vậy cũng chỉ nâng bình ngọc lên tự rót một ly. Nhưng Thành Huy lại trừng to đôi mắt hẹp, con ngươi cực sáng, khiếp sợ nhìn Tiêu Chính Phong: “Huynh đệ, ngươi động đực thật hả?”
Lời này vừa thốt ra, Tiêu Chính Phong đã trực tiếp cầm chén rượu trong tay ném thẳng vào mặt Thành Huy, vừa nhanh vừa chuẩn, khiến cho Thành Huy trở tay không kịp.
Thành Huy lau rượu vương đầy trên mặt, cũng không giận, mà còn thuận thế dùng đầu lưỡi liếm môi. “Quả nhiên là thật a! Nếu ngươi còn không động tình, chúng ta thực sự cho rằng ngươi thích nam nhân đấy!”
Tiêu Chính Phong buồn bực hắng giọng, lặng lẽ ngồi một chỗ, nhíu mi lại không nói lời nào.
Cả đám huynh đệ ngồi chung, lại không có nữ quyến bên cạnh, tất cả mọi người đều thẳng thắn đến mức lỗ mãng. Vừa rồi Thành Huy nói vậy, bình thường cũng chẳng ai để ý. Nhưng hiện thời, A Yên cô nương ở trong lòng hắn thật sự đã giống như tiên nữ thánh thiện, không thể vấy bẩn. Nghe cách dùng từ và giọng điệu của Thành Huy, hắn bỗng dưng lửa giận bừng bừng.
Tề Vương đưa mắt nhìn, thản nhiên nói: “Ai nói ngươi trèo cao không được?”
Thành Huy lúc này cũng kịp phản ứng, nhanh chóng tiếp nhận sự thật: “Tiểu thư Cố gia? Chẳng lẽ là con gái của Cố Tề Tu?”
Thành Huy thật sự kinh hãi, bởi vì Cố Tề Tu chính là một trong ba đại trụ chống trời trong triều, lại còn là cột trụ to nhất, khỏe mạnh nhất.