Chưởng quỹ và tiểu nhị biết đây là thiên kim của Cố tể tướng, vội vàng cúi đầu khom lưng mà chào.
Lúc này Vương ma ma cùng Cẩu Nhi theo đuôi Cố Yên cũng đi đến, trông thấy chưởng quỹ hiệu cầm đồ liền có chút kinh hãi, không khỏi quay mặt nhìn nhau.
Bên này, Lam Đình nói với chưởng quỹ: “Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hiện thời có mặt tiểu thư ở đây, ông hãy kể lại lần nữa đi.”
Chưởng quỹ Hồ Ký nghe xong, vội vàng lấy chiếc khuyên tai ngọc bích kia ra, trình lên Cố Yên, lại đem chuyện hôm qua có người đến hiệu cầm đồ Hồ Ký của hắn để cầm chiếc khuyên tai ngọc bích này, kể lại một lượt.
Tiếp sau, tiểu nhị bước ra, chỉ thẳng vào Cẩu Nhi bên cạnh Vương ma ma, nói: “Người hôm qua đến quầy, chính là vị công tử này!”
Cẩu Nhi nghe xong, lập tức cả kinh, vội vàng quỳ gối trước mặt Cố Yên: “Tiểu thư, chớ nên nghe hắn nói bậy!”
Vương ma ma cũng bận rộn ở bên cạnh cầu tình, phút chốc đã nước mắt nước mũi tèm lem.
Cố Yên cười lạnh, nói: “Chu di nương, ngươi đến xem thử đi, khuyên tai ngọc bích này có phải là của Nhị tỷ tỷ hay không?”
Chu di nương tiếp nhận khuyên tai trong tay chưởng quỹ, nhìn thật kỹ, mới liên tục gật đầu: “Đúng là của Nhị tiểu thư!”
Cố Yên liền nói với chưởng quỹ: “Chưởng quỹ, khuyên tai này chính là vật trong Cố phủ, nay lưu lạc bên ngoài, mong rằng chưởng quỹ sẽ giúp đỡ. Rốt cuộc phải tốn bao nhiêu ngân lượng, chúng ta sẽ chuộc lại.”
Chưởng quỹ Hồ Ký cũng biết địa vị trong triều của Cố tể tướng, vội vàng lắc đầu nói: “Đã là vật trong phủ thất lạc, đương nhiên là hoàn trả nguyên vật, nào dám đòi tiền chuộc của Tể tướng gia!”
Cố Yên lúc này đã không còn là thiên kim tiểu thư không biết đến nỗi khổ nhân gian nữa. Phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, nàng hiểu rõ cuộc sống của dân chúng không dễ dàng gì, đương nhiên không muốn người ta lỗ vốn. Vì vậy, liền lệnh Lam Đình cầm đầy đủ tiền chuộc đưa cho chưởng quỹ Hồ Ký.
Đợi chuyện này được xử ký thỏa đáng, nàng mới lạnh lùng đưa mắt nhìn Vương ma ma đang quỳ một bên gạt lệ.
Chỉ tự trách mình đã quá nhu nhược, mới dung túng cho nô tỳ xảo quyệt này coi trời bằng vung. Trước sau không biết bà ta đã ngầm chiếm dụng của nàng bao nhiêu tư trang rồi, thậm chí đến cuối cùng còn nuốt hết tài sản của nàng và Thẩm Tòng Huy, bỏ chủ mà trốn.
Về sau, đôi khi ngẫm lại mọi chuyện, Cố Yên cũng không đổ hết tội lỗi lên đầu Vương ma ma. Chỉ có điều…
Nàng đã trọng sinh, cũng muốn tra rõ một chút, hiện thời tay chân bà ta có sạch sẽ hay không!
Cố Yên lệnh cho Lam Đình: “Chọn hai nơi khác nhau, giam Cẩu Nhi và Vương ma ma lại.”
Vương ma ma ngày xưa vốn là nha hoàn của Cố phu nhân, sau lại có công nuôi lớn Cố Yên, rất có địa vị trong phủ. So với Chu di nương nhờ sinh ra Nhị tiểu thư mà trở thành một nửa chủ tử hay người sau này Cố tể tướng tái giá là Lý phu nhân, vì nể mặt Cố Yên nên mọi người đều cho Vương ma ma vài phần thể diện.
Không ngờ bây giờ, chỉ vì một chiếc khuyên tai ngọc bích mà bị tống giam.
Vương ma ma quỳ trước Cố Yên, khản giọng khóc ròng, nói: “Tiểu thư hôm nay đã lớn, đương nhiên rốt cuộc đã không cần uống sữa của ta nữa rồi! Chỉ thương cho phu nhân ta số khổ, ngày xưa trước khi lâm chung, ngàn dặn dò vạn dặn dò, nói ta nhất định phải chăm sóc tiểu thư thật tốt. Ta vốn đã thề, phải liều cái mạng bộ xương già này cũng chăm sóc tiểu thư chu toàn! Chưa từng nghĩ đến, bây giờ ta không còn tác dụng, tiểu thư lại không cần ta nữa a?”
Cố Yên nghe Vương ma ma nhắc đến mẫu thân, nghĩ đến kiếp trước mình nhẫn nhịn bà đủ kiểu, còn không phải bởi vì mẫu thân hay sao? Không ngờ bây giờ ăn cắp bị bắt ngay tại trận, lại còn dám mang tình nghĩa ngày xưa ra tỉ tê.
Cố Yên cũng lười đôi co với bà ta, chỉ khẽ cười một tiếng, ánh mắt quét về phía Lam Đình.
Lam Đình bị Cố Yên nhìn đến, chỉ cảm thấy nụ cười của nàng tựa lạnh mà không phải lạnh, dường như mang theo vẻ thong dong của người đã thấu hết sự ấm lạnh của thế gian.
Ngay cả mấy lời than vãn của Vương ma ma cũng không thể khiến nàng lay động.
Lam Đình liền đáp: “Vâng.”
Lập tức, Vương ma ma cùng Cẩu Nhi đều bị dẫn đi.
Cố Yên gọi Lam Đình sang dặn dò: “Ngươi đích thân đi một chuyến, tách hai mẹ con họ ra lần lượt thẩm vấn, lúc nào cần lừa gạt thì lừa gạt, phải tra cho rõ thủ đoạn hoạt động ngày thường của chúng.”
Lam Đình trước đó tuy đã cảm thấy tiểu thư trải qua lần bệnh này bỗng nhiên không còn giống như lúc trước nữa, nhưng nghe xong lời dặn cũng không khỏi sững sờ. Biện pháp này quả thật rất hay, tiểu thư nàng sao có thể nghĩ ra được?
Cố Yên dặn dò xong xuôi, dẫn mấy nha hoàn bên cạnh cùng Chu di nương, đi thẳng về viện.
Trở về phòng, Thanh Phong là người tỉ mỉ, đã chuẩn bị xong nước trà, cũng chuẩn bị một chiếc hộp mạ vàng, bên trong đựng đầy mứt quả, hạnh nhân, cây phật thủ và táo chín.
Cố Yên vốn bị nhiễm phong hàn vừa mới khỏi, thân thể còn suy yếu. Hiện thời tùy tiện ra ngoài lại nói chuyện một hồi, liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lập tức bưng một chén trà, từ từ uống.
Đây là trà măng tây xanh, mùi thơm thanh cao, ánh nước màu lục nhuận, uống vào sinh hương.
Nàng sai người mang một cái ghế ra ngồi trước song cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Bên cạnh hành lang ngoài cửa sổ tây sương phòng trồng vài cành thúy trúc xanh mướt, cộng với ánh sáng tỏa ra từ điêu khắc cẩm thạch ở mỗi góc làm cho mảnh sân tây sương phòng tăng thêm vài phần sức sống.
Lăn qua lăn lại nửa ngày, nếu trước đó Cố Yên vẫn cho rằng mình đang say mộng, lúc này cũng nên tỉnh rồi mới phải.
Sau khi tỉnh lại, nàng vẫn thấy mình là cô gái bé nhỏ mười lăm tuổi, từ từ nở rộ giống như một đóa hoa.
Nàng vẫn thấy mình là Tam tiểu thư được nuông chiều từ bé của Cố phủ, là hạt minh châu được phụ thân nâng niu.
Bên môi Cố Yên tràn ra một nụ cười ngọt ngào, đáy mắt ngập đầy thích ý.
Nếu tất cả đã không phải là mộng, nàng càng phải sống cuộc đời này thật tốt.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ đến, trong phủ Bình Tây Hầu, Bình Tây Hầu tràn trề uy nghi kia đã hỏi nàng, nếu được làm lại một lần, có phải vẫn chọn đi con đường như ngày hôm nay hay không.
Khi ấy, nàng cảm thấy đó chỉ là lời người si nói mộng, không ngờ rằng, chẳng mấy chốc lại trở thành hiện thực.
Vừa hay tiểu nha hoàn Vân Phong đi đến, thấy nàng tâm tình rất tốt, liền tới gần hỏi: “Tiểu Thư, trưa nay thích dùng món gì?”
Bởi từ nhỏ Cố Yên đã yếu ớt, Cố tể tướng vì muốn điều dưỡng thân thể cho nàng mà không tiếc bỏ công tốn sức. Tuy hiện giờ nàng đã trưởng thành, sớm không còn bộ dáng yếu đuối ngày xưa nữa, nhưng phòng bếp lúc nào cũng bận tâm đến khẩu vị của nàng, mọi việc lúc nào cũng lấy nàng làm trọng.
Cố Yên không thấy đói, bị hỏi như vậy mới nhớ, liền suy nghĩ trưa nay nên ăn gì đây nhỉ.
Nghĩ một hồi lại nhớ đến ngày đó sau khi