" Tốt quá, có những lời này của Phó tổng, tôi có thể nói ra sự thật một cách thoải mái hơn rồi, tôi tin rằng với sự chứng kiến của rất nhiều phương tiện truyền thông, ban giám khảo và khán giả, Phó tổng tuyệt đối sẽ không dung túng cho một kẻ đạo nhái để có được thứ hạng trong ngày hôm nay.
” Cố Dịch Ninh cầm micro, ánh mắt giống như camera chậm rãi di chuyển về phía Cố Văn Xuân.
Máy quay đã bắt được cận cảnh khuôn mặt của Cố Văn Xuân.
Cố Văn Xuân sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
"Người tôi muốn tố cáo chính là cô ta, á quân của ngày hôm nay, Cố Văn Xuân!"Hôm nay, đừng nói cô ta muốn giành được giải quán quân, mà ngay cả vị trí á quân cũng đừng mong nghĩ tới.
Cố Dịch Ninh chỉ thẳng ngón tay trắng nõn của mình vào mặt Cố Văn Xuân.
Tất cả các máy quay và ánh nhìn cũng đều hướng theo.
Cố Văn Xuân hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, giọng nói đứt quãng, sợ hãi: "Cô ngậm máu phun người, tôi với cô không thù không oán, sao cô lại vu khống tôi?"Cố Dịch Ninh thầm nghĩ, còn nói không thù không oán.
Thù hận rất lớn là đằng khác.
“Cố tiểu thư nếu như không sao chép công thức, tôi có muốn vu khống cho cô cũng không được, nhưng tác phẩm dự thi của cô là nước hoa đã được sản xuất vào mười năm trước, tên là hương sơn chi, chuyên gia chế tác là Ám Hương Doanh Tụ, sau khi bà ấy qua đời, cái này cũng đã trở thành di tác được niêm phong vĩnh viễn, không còn được đưa ra thị trường nữa, nếu thời gian đã quá lâu và mọi người không có cách nào để kiểm chứng, vậy thì mọi người có thể lên mạng tìm tạp chí điện tử về nước hoa kỳ một trăm chín mươi chín, trên đó có ghi rõ công thức chế tác nước hoa! "Đây là điều mà ngay cả Cố Văn Xuân cũng không biết.
Sau khi nghe Cố Dịch Ninh đưa ra bằng chứng, cô ta gần như choáng váng tại chỗ, không biết phải phản bác lại như thế nào.
Cô ta chỉ biết rằng công thức nước hoa là do cha cô ta đưa cho, ngoài ra cô ta cũng không biết thêm gì khác.
Cố Dịch Ninh liếc nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cô ta, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường.
Ám Hương Doanh Tụ là nghệ danh của một chuyên gia chế tác nước hoa, cũng là mẹ ruột của cô, Tạ Vãn Hương.
Năm đó, Cố Đình Viễn đã lợi dụng bà ấy để giúp tập đoàn Cố thị ngày một lớn mạnh, cho đến lúc mẹ cô dầu cạn đèn tắt, thậm chí ngay cả khi bà ấy đã chết, ông ta còn nhẫn tâm vắt sạch trí tuệ của bà ấy, đem toàn bộ tác phẩm nước hoa