“Chuyện gì?” Phó Hàn Niên im lặng đem cúp đặt lại trên sô pha, bình tĩnh hỏi.
Lệ Phóng cúi thấp người, tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói:"Có người tìm được manh mối mấy năm qua anh ra vào bệnh viện điều trị khứu giác, hơn nữa còn thông qua lần chấm điểm này kết luận anh che đậy khứu giác có vấn đề của mình bằng cách sao chép đánh giá của các giám khảo xung quanh.
"“Nói trọng điểm đi, xử lý người đó sao rồi?” Phó Hàn Niên lạnh mặt hỏi.
Mấy năm nay anh vì muốn che giấu chuyện này nên đã luôn hành sự cẩn thận, nhưng mà vẫn còn một số con cá lọt lưới trở thành mối đe doạ cho anh.
Cố Dịch Ninh là một trong số đó.
“Đã dùng tiền bịt miệng rồi, nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài, cậu chủ nếu có thể chữa khỏi bệnh thì mọi nghi ngờ đều sẽ tự sụp đổ, cậu chủ, tại sao chúng ta không nhờ cô chủ ra tay giúp đỡ?""Cô ấy không có năng lực, cho nên chỉ có thể làm cho tôi ngửi được mùi thơm trong thời gian ngắn mà thôi, chuyện này cũng đừng trông mong đến biện pháp vô ích của cô ấy.
" Phó Hàn Niên chán ghét nói.
"Vậy thì chúng ta chỉ có thể đặt hy vọng vào vị bác sĩ thiên tài kia thôi, người này gần đây đã xuất hiện ở Lăng Thành, tôi đã lập tức phái người truy tìm và tra được một số tin tức.
""Tôi muốn gặp người này càng sớm càng tốt.
"Đôi mắt hơi nheo lại của Phó Hàn Niên được bao phủ bởi một lớp sương mù.
Hắn cũng đã không ít lần cho người theo dõi vị bác sĩ thiên tài này.
Người này thần bí khó lường, không rõ ngoại hình, không rõ chiều cao, không rõ giới tính, căn bản không có dấu vết gì để tìm, thời gian khám bệnh ở phòng khám cũng không đều đặn, hơn nữa chỉ ra tay giúp đỡ người có duyên.
Nếu không hợp khẩu vị, đối phương liền trực tiếp từ chối điều trị, cho dù có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng đều bị phớt lờ.
Chính là tùy hứng như vậy.
" Căn cứ theo tin tức chính xác từ người cung cấp thông tin, vào lúc năm giờ chiều nay, vị bác sĩ thiên tài dường như đã có một cuộc hẹn với một bác sĩ tại phòng khám trực thuộc bệnh viện tên là Tạ Tố Vân.
"" Phái người theo dõi phòng khám của bác sĩ này, trong khoảng năm giờ chiều, nếu thấy có người ra vào phòng khám, cho dù chỉ là giống thôi cũng không được bỏ qua.
""Dạ, cậu chủ "……Năm giờ chiều, phòng khám trực thuộc.
Một cô gái đội mũ lưỡi trai, mặc áo phông đen và quần jean, đeo khẩu trang đang đi vào phòng khám của bác sĩ Tạ Tố Vân.
Trong bóng tối, có không dưới mười cặp mắt đang nhìn chằm chằm