Cô từng thần bí để sát vào bên tai của anh, vươn tay, bất chợt nắm nửa người dưới của anh, giảo hoạt nháy mắt, gằn từng chữ nói: "Nhưng là mẹ em nói cho em biết, chỉ cần phía dưới em có vật này, muốn ăn bao nhiêu cái vật kia là có thể ăn bấy nhiêu cái!"
Cô từng nửa thật nửa giả ưu thương nhìn của anh, đáy mắt mang theo từng giọt từng giọt quang thải, nở nụ cười mị hoặc, tựa như trêu chọc nói: " Lâu ngày chưa chắc sinh tình......"
Cô còn giống như là một đứa trẻ con, ngồi ở chỗ đó, loạng choạng hai chân, một chút một chút nói: "Tịch, em buồn tè...... Nhưng là em muốn nhịn...... Tịch em nhịn không nổi...... Tịch, em không nhúc nhích được rồi, vừa động liền tè ra quần mất......"
Cô sẽ ở lúc cùng anh cải vả sinh khí, bất chọt đưa ra một câu nói, để cho anh dở khóc dở cười, cô nói: "Cái gì gọi là em có hai miệng, phía trên một cái, phía dưới một cái, ầm ĩ? Còn anh? Anh thì sao? Anh phía trên một cái miệng, phía dưới một cái mic, còn mang theo hai cái loa, em có thể cãi lại?"
Cô âm điệu giòn giã.
Ý nghĩ kỳ quái làm cho người ta sửng sốt, buồn cười.
Là thiên sứ dí dỏm như vậy, cứ như vậy xông
vào tim của anh, khiến cho anh một người nghiêm cẩn nghiêm trang như vậy, mọi chuyện đều là làm từng bước, không sẽ không vì bất luận kẻ nào thay đổi, nhưng vì cô, phá vỡ kiên trì của đáy lòng mình!
Anh thật sự yêu cô.
Nếu không bảy năm trước, ở trường cấp 3, anh đã không yêu sớm, sẽ không vì cô đánh vỡ quy định.
Anh thật sự yêu cô.
Nếu không sẽ không ở thời điểm biết thành tích của cô đều là giả, hung cô làm bắt cô thay đổi, mà chẳng bao giờ nghĩ tới không cần cô!
Anh thật sự yêu cô.
Nếu không sẽ không ở sau khi chia tay cô, chính mình phẩm hạnh tốt như vậy, sẽ say té trong quán rượu, uống say mèm, dạ dày ra máu, sau đó bỏ qua tự ái cùng cao ngạo, chạy đến trước mặt cô, quỳ ở trước mặt cô, van xin cô nói một câu: "Sủng Nhi, đừng không quan tâm anh, có được hay không?"
Anh thật sự yêu cô.
Nếu không sẽ không ở bảy năm sau, thời điểm cô tìm tới anh, anh vẫn cho là tâm mình cứng rắn như băng, lại một lần nữa lay động không dứt.