Tuy nhiên lại để đáy lòng của cô đau đớn như vậy.
Nếu như con cô có thể tồn tại, qua một hồi ra đời, có phải là anh cũng sẽ đối đãi với chúng như vậy không?
Những ngày đánh mất con đau đớn trong lòng vùng vẫy đi ra, thế nhưng bây giờ thấy Tịch Giản Cận ấm áp đối đãi với Tiểu Hải Dương cùng Tiểu Bảo, ngồi xổm ở cạnh giường, kiên nhẫn mà lại nhu hòa uyển chuyển giải thích vấn đề cho bọn chúng nghe, thậm chí thỉnh thoảng vươn tay, lau mộtnước hoa quả trên miệng chúng.
Hình ảnh như vậy, không biết xuất hiện qua bao nhiêu lần ở trong mộng của cô rồi.
Bạc Sủng Nhi lặng lẽ đi ra phòng ngủ, về tới phòng của mình, từ từ mặc quần áo, nghiêng đầu, loáng thoáng còn có thể nghe được phòng bên cạnh truyền đến tiếng cười cùng tiếng kinh hô của bọn trẻ, xen lẫn giọng trầm thấp mà lại nhẹ nhàng của Tịch Giản Cận.
Trong lúc đó hốc mắt Bạc Sủng Nhi liền nổi lên sắc hồng.
Lại cảm thấy những sung sướng kia rất là chướng mắt.
Cô cực độ tưởng niệm đứa con chưa được ra đời.
Hơi cúi thấm đầu, đứng ở cửa một hồi, Bạc Sủng Nhi vẫn giơ chân lên, đi ra ngoài của.
Cô chặn một chiếc taxi, về tới Bạc gia.
Còn không tới mười phút đồng hồ, điện thoại Tịch Giản Cận gọi tới.
Âm điệu cực kỳ khẩn trương: "Sủng Nhi, em ở đâu?"
"Em đột nhiên nghĩ tới mình có chút việc, cho nên liền đi trước rồi." Bạc Sủng Nhi đối thản nhiên nói vào điện thoại.
Bên kia
điện thoại trầm mặc một hồi, sắc mặt Tịch Giản Cận cũng không dễ nhìn, thậm chí còn mang theo vài phần lo lắng, anh không biết vì sao một ngày êm đẹp, Bạc Sủng Nhi đột nhiên lặng yên không tiếng động mà đi rồi.
Đáy lòng có chút bất an, qua một hồi, anh một lần nữa thận trọng hỏi: "Sủng Nhi, em có phải giận anh hay không?"
Bạc Sủng Nhi không có lên tiếng.
Tịch Giản Cận tưởng rằng thật, liền bắt đầu nghĩ đến mình rốt cuộc làm sai chỗ nào.
Thế nhưng nghĩ nửa ngày, cũng không có nghĩ ra được, chỉ có thể mở miệng hỏi Bạc Sủng Nhi: "Sủng Nhi, anh làm không tốt nơi đó, em nói cho anh biết, anh đổi!"
"Anh không có chỗ nào làm không tốt." Bạc Sủng Nhi cắt ngang Tịch Giản Cận, anh chỗ nào cũng đều tốt, bất cứ chuyện gì anh cũng có thể làm rất tốt, là tâm tình emkhông tốt, mặc kệ như thế nào, đều vẫn là không cách nào quên được, mỗi một lần đều cảm thấy hạnh phúc thời tốt đẹp như thế, khả năng chỉ một chớp mắt, liền nghĩ đến đến đứa con trong bụng của mình rời khỏi!