Chẳng qua tính cách một người.
Là anh tự tay, đem cô không tim không phổichém giết.
Cũng là anh, chân chính cho cô đau không nơi sống yên.
Đối với một người phụ nữ mà nói, mặc kệ cô cường đại vô biên cỡ nào, kỳ thật cuối cùng cũng thuộc ba loại.
Yêu chồng.
Con cái khôn ngoan.
Gia đình ấm áp.
Huống chi Bạc Sủng Nhi từ nhỏ đến lớn, tiểu công chúađược người nâng trong lòng bàn tay, hoàn mỹ không một tì vết, nên có được ba việc hoàn mỹ như thế.
"Thật xin lỗi." Tịch Giản Cận vẫn muốn nghiêm túc nói với cô một câu"Thật xin lỗi", "Anh biết, xin lỗi không đền bù cái gì, thế nhưng anh vẫn thiếu em một câu xin lỗi."
Âm điệu anh rất kỳ lạ, mang theo vài phần tịch mịch cùng bi ai.
Bạc Sủng Nhi nghe mà cổ họng giống như bị cái gì đó ngăn chặn, á khẩu không trả lời được.
"Nhưng mà anh không hối hận."
Tịch Giản Cận lẳng lặng nói qua: "Nếu như cho anh một cơ hội, nếu như em vẫn qua tìm Hàn Như Y như cũ, anh vẫn sẽ làm như vậy, cho dù anh biết trong bụng của em có con chúng ta, anh vẫn sẽ làm như vậy."
Con, cuối cùng, không có quan trong đối với anh như em.
Cho nên, em hiểu không? Vô luận như thế nào, anh
vẫn chọn bỏ con chúng ta!
Nói anh tàn nhẫn cũng được, nói anh lãnh huyết cũng tốt, kỳ thật anh yêu em, chỉ là so cái khác, em càng quan trọng hơn không biết mấy ngàn lần, mấy vạn lần.
Ạnh không thể cầm em làm tiền đặt cược.
"Có lẽ em sẽ rất tức giận, nhưng mà, Sủng Nhi, anh nghiêm túc."
"Từ ban đầu anh biết rõ anhkhông cách nào sinh con, anh chỉ là rất khó tiếp thu, bời vì biết mộng tưởng lớn nhất của em là muốn một gia đình hoàn mỹ, này nhất định phải có con, anh cũng ảo tưởng qua con của chúng ta sẽ quay chung quanh chúng ta hạnh phúc thế nào, anh không phải không yêu con chúng ta, thế nhưng cuối cùng so ra kém anh yêu em."
"Khi đó anh không cách nào cho em mộng tưởng tốt đẹp, anh mới bất đắc dĩ buộc chính mình rời khỏi em...... Kỳ thật em biết không?"
"khi em bị đèn rơi làm thương, lúc vào ở bệnh viện, lòng anh...... Đã, dao động......"