Tịch Giản Cận vươn tay, đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu, ngăn chận môi của cô.
Nụ hôn cực kì nóng bỏng.
Toàn thân Bạc Sủng Nhi cũng mềm nhũn ra.
Tịch Giản Cận hôn, mang theo ôn nhu, làm cho cô mê man, ánh mắt cũng theo đó mê mang khép lại.
Tịch Giản Cận một hồi lâu mới thả cô ra, nhìn bộ dạng này của cô, có chút có cảm giác thành tựu, lưu luyến không rời ở môi của cô, tiếp tục hôn xuống từng ly từng tý.
Cứ hôn mãi, về sau, càng thêm biến thành mút nhẹ.
Lưu luyến không rời dính ở chung một chỗ, thủy chung không chịu tách ra, Tịch Giản Cận vươn ra đầu lưỡi, từng giọt từng giọt liếm.
Bạc Sủng Nhi vươn tay ôm cổ của anh, suy nghĩ một chút, trong lúc bất chợt mới mở miệng nói: "Tịch...... Mười ngày sau là sinh nhật của anh, anh có thể trở lại sao?"
Vẻ mặt Tịch Giản Cận có chút dừng lại, một hồi lâu, mới lên tiếng: "Có thể!"
Bạc Sủng Nhi lúc này mới uốn môi lên, để sát vào bên tai Tịch Giản Cận, hướng về phía anh nhẹ nhàng nói một câu.
Đáy mắt Tịch Giản Cận lóe ra tia sáng, "Thật?"
Bạc Sủng Nhi đỏ mặt, gật đầu, Tịch Giản Cận vươn tay, ôm chặc lấy cô: "Vậy tối nay?"
Bạc Sủng Nhi xấu hổ đỏ mặt, nhẹ nhàng cắn anh một ngụm,
Tịch Giản Cận chỉ là ôm cô, một vị hăng hái mà cười cười.
Cười cười, chợt lại nghiêm túc.
Bạc Sủng Nhi tựa hồ là cảm ứng được cái gì, chậm rãi nhốt lại hông của anh, chậm rãi nói: "Em biết...... Các anh thi hành nhiệm vụ dị thường nguy hiểm, từ trước, Tịch, anh nguy hiểm em không biết, em sẽ không lo lắng đề phòng, thậm chí không biết anh ở trong bộ đội làm lính đặc biệt, nhưng là bây giờ không giống...... Anh là đội trưởng quân khu X thị, bị điều đi qua giúp nạn thiên tai, em biết anh là một quân nhân tốt, nghĩa từ bất dung sẽ đi, nhưng mà, Tịch...... Em hi vọng ngươi nhớ được, ở X thị còn có em chờ anh."
"Nói một câu đặc biệt thật lòng, đó chính là, trên cái thế giới này, thiếu anh, vẫn sẽ cứ theo lẽ thường mà chuyển động, anh đi giúp nạn thiên tai, cũng sẽ không có bao nhiêu người có thể cứu sống, nhưng là thế giới của em, nếu như thiếu hụt anh, Tịch, em liền bụi bay mai một, vạn kiếp bất phục rồi!"
"Cho nên, Tịch, ý của em anh hiểu sao?"