Lúc đầu Bạc Sủng Nhi nhìn mà uất nghẹn, dự định cất bước, quay người rời đi, thế nhưng lại thấy Tịch Giản Cận nhìn qua, cô liền đứng ở nơi đó, cười với anh.
Vẻ mặt Tịch Giản Cận hơi ngừng một chút, lần trước một đêm triền miên, thì chưa từng gặp qua nhau, lúc này gặp lại, đêm hôm đó sự tình, giống như hôm qua tái hiện, hiện lên trong đầu của nhau, nhanh chóng cuồn cuộn hiện lên.
Trong lòng hai người, đều cuồn cuộn cảm xúc không hiểu, hơi có chút đỏ mặt xấu hổ, cũng may tự chủ khá cao, trầm ổn đã quen, vẫn như lúc trước, một người điêu ngoa ngạo mạn, có chuyện lúng túng, từ trước đến nay đều mạnh mẽ che giấu!
Chỉ thấy một người cầm ly rượu uống, không coi ai ra gì nói tiếp lời người bên cạnh.
Mà cô gái đứng ở đó, lại dữ dằn nói với phục vụ: “Lên trên lầu, đem Tần thiếu gia xách xuống cho tôi!”
Phục vụ trúng đạn, vô cùng ủy khuất, cũng không dám có chỗ phản kháng, chỉ có thể đáp ứng, quay người, chạy vụt lên lầu.
Tịch Giản Cận ngồi ở đó, khóe mắt liếc thấy cảnh này, đột nhiên để ly rượu xuống, hơi biểu thị áy náy một chút, đứng dậy.
Lập tức, đi về phía Bạc Sủng Nhi.
Bạc Sủng Nhi tâm bay
nhảy loạn, nhìn thấy anh đi gần tới mình.
Có người ăn cơm ở đó, có người nghiêng đầu trông thấy cô, huýt sáo một tiếng.
Tịch Giản Cận đi rất vững vàng, một chút một chút đánh lấy trái tim mềm mại của cô.
Anh đứng ở trước mặt cô, cao hơn cô một đầu, hơi cúi đầu, hô hấp nóng rực, mang theo mùi rượu, “Thân thể tốt rồi hả?”
Cô cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nhưng vẫn câu môi cười xinh đẹp, hết cằm, rất là khí thế: “Bọn họ là ai?”
“Người trong quân đội, hồi trước náo loạn, cho nên ăn một bữa cơm giải hòa!”
Tịch Giản Cận đơn giản giải thích một chút, một tuần sau, Lục Phong đội chín đã đứng được lên, thế nhưng trên người vẫn quấn băng vải, bị lãnh đạo trong quân buộc cùng Tịch Giản Cận ăn cơm, xin lỗi.
Thịnh tình không thể chối từ, không chối từ được, chỉ có thể mời mấy ngườiquen thuộc tụ tập một chỗ ăn bữa cơm.