【6】
Sủng Nhi vốn là giơ tay lên, lại đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó, cong cong ánh mắt, tay nhẹ nhàng dời đến bụng dưới của anh, nhẹ nhàng dùng sức, xuyên qua dây lưng, duỗi sâu vào quần, mò tới quái vật lớn đã cứng rắn lên của anh, cô không chút do dự dùng sức nắm chặt, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Tịch Giản Cận, cợt nhả, không biết liêm sỉ bình tĩnh đánh trả: "Có nhỏ đi nữa, nhưng so với một lạng thịt này của anh còn quan trọng hơn!"
Tịch Giản Cận vươn tay, hướng cổ tay của cô chộp tới, cô bị đau, nhưng bất chấp, trên mặt vẫn là nụ cười sáng ngời chói mắt như cũ, khẽ nắm quái vật lớn của anh, cảm giác được thân thể của anh run lên, căng thẳng, nhiệt độ hoả tốc bay lên.
Sau đó cô mới mang theo nụ cười ngọt ngào, rất hồn nhiên, tỏ vẻtò mò hỏi: "Cái này... Hình như là rất quan trọng nhỉ? Rốt cuộc quan trọng bao nhiêu? Anh biết không?"
Tịch Giản Cận không nói lời gì đem tay Bạc Sủng Nhi từ quần của anh rút ra, lực đạo có chút đắn đo.
Nhưng là bảy năm này, cũng đã khiến cho anh càng thêm chững chạc rồi, hỉ nộ không hiện, trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
Chẳng qua là, toàn thân đã hiện một tầng khí thế nguy hiểm bén nhọn.
Bạc Sủng Nhi lại một mực không sợ, xũng không để ý tới khí thế nguy hiểm của Tịch Giản Cận, giơ bàn tay vừa cầm quá quái vật lớn của Tịch Giản Cận đặt ở mép.
Môi hồng trắng trằng, người xem, phá lệ kinh tâm động phách.
Cô vươn ra
đầu lưỡi nho nhỏ, thời gian dần qua liếm ngón tay của mình một chút, xinh đẹp chậm chạp mút lấy.
ánh mắt Tịch Giản Cận trở nên thâm thúy, biết rõ, người phụ nữ trước mặt là yêu tinh, chọc không được, nhưng vẫn không tự chủ nhìn bộ dạng này của cô đến ngây người.
Nhưng cũng chỉ ngây người một phút đồng hồ.
Lại làm cho đáy lòng Bạc Sủng Nhi nổi lên gợn sóng ấm áp.
Cô không nhịn được cười khanh khách ra tiếng, con ngươi lóe sáng đen nhánh Tinh Linh đảo một vòng, đem ngón tay làm chuyện xấu đặt ở bên môi của anh, "Anh nhìn... Còn mùi vị nơi đó của anh đấy..."
Tịch Giản Cận hoàn hồn, theo bản năng đem ngón tay của cô không chút lưu tình quét ra, ai ngờ Bạc Sủng Nhi thoáng cái ôm lấy cổ của anh, sâu xa nói: "Tiểu Tịch... Đáy lòng của anh, còn có em, có phải không?"
"Bạc, Cẩm!"
Tịch Giản Cận bỗng nhiên mở miệng, gọi một tiếng tên của cô, giọng nói nhàn nhạt, nhưng dấu diếm cảnh cáo.
Tiểu Tịch... Cái biệt danh này... Anh cảm thấy ghét tự đáy lòng!
Chỉ có cô gọi anh Tiểu Tịch, từ bảy năm trước, sau khi từ biệt, anh tuyệt đối không thể nghe thấy hai chữ "Chiếu " này.