Khoảnh khắc chạm đến tay cầm cửa, tim của anh, lộp bộp một chút.
Mặc dù đã qua bảy năm, nhìn cô khổ sở như vậy, anh còn có thể lo lắng?
Giống như, trong nháy mắt này, một chút phản ứng đều nói cho anh biết... Anh đối với cô, cũng không phải là không có cảm giác... Chẳng qua là, không muốn, lại yêu cô...
Tịch Giản Cận phiền não kéo cà vạt xuống, ném ở trên ghế lái phụ.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cô gái ngồi chồm hổm ở nơi đó, suy tư ba giây đồng hồ, thể rồi rút chìa khóa xe, đẩy cửa xe ra.
Đột nhiên, một bó đèn xe chói mắt, từ đối diện bắn tới, tốc độ nhanh chóng phóng vụt đến cây cầu, vững vàng mà dừng ở trước mặt Bạc Sủng Nhi.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một người vội vàng hấp tấp xuống xe, thấy Bạc Sủng Nhi ngồi chồm hổm ở nơi đó, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, đi lên trước, đem Bạc Sủng Nhi kéo vào trong ngực.
Cùng lúc đó, Tịch Giản Cận đã đẩy cửa xe ra, nhanh chóng xuống xe, ngẩng đầu, chỉ thấy một bó ánh sáng trắng làm mắt anh không mở ra được, anh khẽ nhíu mày, vươn tay che ánh đèn, một lúc sau, mới thích ứng ánh sáng, nhìn tới, cô gái kia, đã bị người dàn ông khác ôm vào trong ngực.
Tịch Giản Cận đứng ở dưới cầu, cách chỗ giữa cầu một khoảng.
Ánh đèn
sáng tỏ, giống như ban ngày, theo một màn kia, anh nhìn rõ ràng.
Tay của anh, chậm rãi cầm thành quả đấm, mặt mày đông lạnh, trong an tĩnh, mơ hồ có cuồn cuộn cơn sóng bắt đầu dâng cao.
Anh khẽ mấp máy môi mỏng, bởi vì dùng sức, huyết sắc mất hết, trở thành một đường thẳng.
Có đôi khi, vận mệnh chính là trùng hợp như vậy, trùng hợp làm cho người ta không thể không bội phục!
Trong lòng tầng kia lo lắng, dần dần đều chậm lại.
Bên cạnh cô, không thiếu nhất chính là quan tâm cùng che chở... Chỉ cần cô không thấy, tập đoàn Bạc Đế luôn sẽ xuất động tìm kiếm.
Đáy mắt Tịch Giản Cận khẩn trương cùng lo lắng, đều bị một mảnh gió nhạt mây xanh thay thế.
Đây cũng là vận mệnh sao, bảy năm về sau, coi như là lòng anh dao động... Muốn đi tới bên người cô, nhưng là trời cao vẫn ngăn trở anh...
Bởi vì có người so với anh nhanh hơn một bước.
Có lẽ, anh và cô, vốn chính là có duyên vô phận!
Giống như là, từ trước đến giờ tình thâm, không biết vì sao duyên mỏng!