cô bị cảm giác như vậy, làm cho hồn phi phách tán, mất hồn mất vía, chỉ là bắt lung tung, không cẩn thận, liền bắt vào mắt của anh, anh không nhịn được cau mày, nghĩ thầm thật sự là một người đàn bà chanh chua, lực đạo cũng càng lớn hơn.
Bắp chân của cô dần dần vô lực, toàn thân thường xuyên quất lấy, rút đến sau cùng, cô mới loáng thoáng cảm giác được anh ngừng lại, cô cũng ngã xuống người anh, thở hồng hộc!
Lúc này thân thể của cô đã mềm nhũn trở thành một vũng nước, ngón tay anh tại vuốt ve từ trên xuống dưới da thịt của cô, cô mơ hồ cảm giác được thứ đó chưa kịp mềm xuống lại lần nữa cứng rắn đứng lên.
Cô mệt mỏi mệt mỏi nâng bắp đùi lên, cố ý vô tình cọ lấy, trêu chọc lấy, hô hấp của anh, vừa mới bình ổn, lại một lần nữa dồn dập đứng lên theo.
Cô thấy mặt đỏ tim đập, cắn răng, ngẩng đầu, lúc lấy chân nhỏ chọc vào nơi đó, nhẹ nhàng chút, sau đó cắn ngón tay, nhẹ giọng hỏi Tịch Giản Cận: "Cái này là đồ vật gì......"
Cô uống rượu say, ý thức chìm chìm mơ hồ một mảnh, chỉ là biết dưới thân người này là Tiểu Tịch, cô lại toàn tâm toàn ý không muốn xa rời, nói ra, đều
mang quyến rũ của người phụ nữ nhỏ.
Sau khi anh nghe, ánh mắt trầm xuống rất nhiều, cánh tay có lực rắn chắc của anh vòn qua eo cô, khiến cho cô không thể động đậy.
Cô liền cười khanh khách, giương nanh múa vuốt vươn tay, ở phía trên anh động lung tung, miệng còn không nghỉ nói ra: "Anh còn không có nói cho em biết, rốt cuộc cái này là đồ vật gì? A......"
Tiếng nói của cô đột nhiên mềm mại một chút, cảm giác được nửa người dưới của anh chống lấy eo thân của cô, có chút đau.
Mặt mày của anh càng thêm thâm thúy, hé miệng, cười mắng cô "Tiểu yêu tinh!", sau khi cô nghe, lại cảm thấy rất cao hứng, liền lấy đầu nhỏ cọ lung tung lên ngực anh, giống như là sủng vật đáng yêu.
Tịch Giản Cận bị cô làm cho toàn thân như là có lửa, khó mà nhẫn nại, vươn tay, hướng về phía cái lưng trơn bóng của cô, hơi vỗ một cái: "Em cũng dùng nhiều lần như vậy, còn không biết cái này là vật gì sao?"