Tịch Giản Cận sắc mặt khó coi hơn, anh trừng mắt liếc Bạc Sủng Nhi, mặt bắt đầu lạnh.
Anh chợt cảm thấy, chính mình không nên xuất hiện ở nơi này.
Cô đều không để ý cần anh chịu trách nhiệm hay không, anh cần gì phải thay cô để ý?
Đợi điện thoại một ngày, cô không có gọi tới, nhưng cùng người dàn ông khác ở chỗ này ăn cơm, anh đợi đến khi cô cơm nước xong, xuất hiện ở trước mặt cô, cho là cô biết lái miệng nói đến chuyện tối ngày hôm qua, ai biết cô lại không ý tứ có mở miệng.
Anh thay cô nói ra, cô lại mạn bất kinh tâm như vậy, hình như không ngần ngại, còn có tâm tư cùng anh cợt nhả!
Anh nghĩ, là anh suy nghĩ nhiều... Cô căn bản, cũng sẽ không, để ý... Cũng sẽ không khổ sở...
Anh điên rồi, mới có thể thay cô suy nghĩ!
Người phụ nữ này, vẫn luôn chỉ lo chính mình vui vẻ, làm sao nhìn tới được sự thống khổ của người khác?
Nếu như cô thật sự có thể thấy được nổi thống khổ của anh, bảy năm trước, cô cũng sẽ không nói không cần anh rồi!
Quả thật, như anh suy nghĩ, cô cũng chỉ là tâm huyết dâng trào, muốn tìm anh vui đùa một chút mà thôi!
Một khắc đó hơi thở toàn thân, Tịch Giản Cận phát ra, giống như là tùy thời có
thể đem không khí chung quanh cũng ngưng kết thành băng.
Anh cố gắng giữ vững hô hấp, khống chế xúc động muốn bóp chết cô của mình.
Rất lâu, rất lâu sau, anh mới khe khẽ gật đầu, nghiêng đầu, hướng về phía cô tự tiếu phi tiếu, đáy mắt cũng mang theo vài phần hài hước: “Thật sao? Em trên tôi sao? Nhưng là, làm sao tôi lại nhớ được có người nằm ở dưới thân thể của tôi, vẫn cầu xin tha thứ? Nói chịu không được rồi... Nói em muốn chết... hả?”
Mặt Bạc Sủng Nhi hơi đỏ lên, thực không nghĩ tới Tịch Giản Cận sẽ đem thời điểm cô cùng anh ở trên giường, cô mềm giọng nói những thứ kia cũng gằn từng chữ lập lại.
Cô không nhịn được thẳng sống lưng, khiến cho chính mình thoạt nhìn cũng không ph yếu thế, nghiêm mặt, nói: “Tịch, anh thật trẻ con! Lại theo em tranh giành cái này! Lần đầu tiên em trên anh một lần, anh trên em hai lần, anh lời một lần, có tính huề nhau hay không? Lần thứ hai em trên anh một lần, anh trên em một lần, vậy cũng là huề nhau!”